"Dạ." Phó Minh Kỳ nặng nề gật đầu, muốn gọi Phó Minh Hoa cùng nhau chơi, đã thấy nàng thu tay về, ngồi trên ghế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Phó Minh Kỳ cũng không dám kêu nữa, mới đầu trong phòng còn câu thúc, nhưng mấy tiểu cô nương này cũng còn nhỏ tuổi, chỉ một lát đã quên mất xung đột xảy ra trước đó, lại vui sướng nở nụ cười.
Bên ngoài, Phó Minh Hà rời đi một hồi mới phát hiện trên mặt có chút đau đớn, đưa tay sờ lấy lại chỉ sờ đến nước mắt lạnh như băng trên mặt.
Nàng ta đi ra lâu như vậy, trong phòng lại không có ai đuổi theo nàng ta, hiển nhiên tất cả đều đã quên lãng nàng ta rồi.
Ngoài phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh, ngày đầu năm tốt đẹp thế này nàng ta có thể nghe trong phòng truyền tới tiếng cười, càng thêm lộ ra nàng ta có chút thê lương.
Lúc này Phó Minh Hà thà mất hết mặt mũi trở về phòng, chứ cũng không dám đi chỗ Bạch thị bên kia.
Nàng ta tìm một bộ bàn đá trong viện, cố nén cơn lạnh thấu xương run rẩy ngồi xuống, nhìn quần áo yêu thích mặc trên người mình, lại nghĩ đến y phục hôm nay Phó Minh Hoa mặc, không khỏi gục xuống bàn khóc lên.
Lúc Bích Hoàn tìm được nàng ta, Phó Minh Hà đã lạnh đến bờ môi bầm đen.
Bích Hoàn sợ tới mức tim đều nhảy đến cổ rồi, vội vàng dẫn nàng ta vào phòng, đưa lò sưởi đến rồi cho nàng ta uống nước nóng, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường.
Nếu tổ tông này xảy ra chuyện gì, Bạch thị cũng sẽ không quản có phải là lỗi của hạ nhân hay không, nhất là khi thi cốt của Bích Hồng còn chưa lạnh.
Động tĩnh xảy ra trong noãn các bên này tự nhiên không gạt được Bạch thị, tuy nói vẫn luôn tươi cười với người Nhị phòng, nhưng ánh mắt Bạch thị lại lạnh xuống.
Ráng chống đỡ đến lúc dùng bữa tối, Phó Minh Hà và đám người Phó Minh Hoa phân thành hai nhóm đi vào, Phó Minh Hà giống như đã khóc, vành mắt có chút đỏ nhưng dường như đã bình tĩnh lại.
Trong bữa tiệc, Phó nhị thái thái cũng nhìn ra được có chút không thích hợp, dùng xong bữa tối liền dẫn người trong phòng mình cáo từ rời đi.
Đợi người Nhị phòng vừa đi, sắc mặt Bạch thị âm trầm, che ngực chỉ cảm thấy không thở nổi.
"Từ trước đến nay ta đều nói, cốt nhục đồng tâm, lợi ích đồng lòng." Bạch thị cầm chén trà, hạ mí mắt, không ngẩng đầu: "Các ngươi là cốt nhục chí thân, lại tranh cãi ầm ĩ trước mặt mấy cô nương nhị phòng." Đột nhiên Bạch thị đặt mạnh chén trà đang cầm trong tay xuống bàn: "Còn ra thể thống gì?"
Lúc cái chén rơi xuống bàn phát ra một tiếng "loảng xoảng" nặng nề, kèm theo giọng điệu nặng nề của Bạch thị làm Phó Minh Hà sợ run cả người, bờ môi mím lại.
"Nguyên Nương, con là trưởng tỷ nên có phong phạm của trưởng tỷ, phải làm gương cho muội muội."
Bạch thị nói xong, chỉ mũi nhọn về phía Phó Minh Hoa, Tạ thị ở một bên đang cầm khăn che miệng nghe xong lời này, đôi mi thanh tú liền nhíu lại.
"Cãi nhau ở trước mặt muội muội, trở về chép phạt Nữ..." Từ trước đến nay Bạch thị sủng ái Phó Minh Hà, hôm nay cũng biết cháu gái bị câu "Nữ Giới đọc thuộc làu làu, có thể thấy được ngày thường chép không ít" của Phó Minh Hoa kích thích.
Nếu như Phó Minh Hoa đã mỉa mai Phó Minh Hà chép không ít, vậy mình cũng phải để cho nàng chép nhiều một chút, để tự nàng đánh vào mặt mình.
Chắc hẳn bởi như vậy, trong lòng Phó Minh Hà sẽ cảm thấy thoải mái một chút.
Quả nhiên, Phó Minh Hà nghe thấy Bạch thị nói như thế, cắn khóe miệng len lén nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ánh sáng mừng rỡ.
"Nguyên Nương, con có phục không?"
Trong lòng Bạch thị mềm nhũn, quay đầu nhìn Phó Minh Hoa liền hỏi một câu.
Tạ thị ho một tiếng, cầm khăn che khóe miệng cười lạnh, đang muốn nói chuyện, Phó Minh Hoa lại gật đầu chân thành nói:
"Tự nhiên chịu phục. Nhị muội chép nhiều quá, nếu lại phạt nữa thì chép sao cho hết?"
Sắc mặt Bạch thị cứng đờ, cho là nàng đang cố ý chế giễu, trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ đoan trang và dịu dàng của Phó Minh Hoa, giống như mình đã nghĩ nhiều rồi.
"Ta lại cảm thấy tính tình nhị nương tử quá nóng nảy." Tạ thị buồn bực ho hai tiếng, lấy khăn ra thở gấp hai cái: "Đúng là nên chép thật nhiều Nữ giới, giữa tỷ muội nói một lời không hợp liền đứng dậy muốn chạy. Phó phủ hôm nay, cũng không phải là lúc tổ phụ đoạt thiên hạ, rất nhiều quy củ nên được thiết lập, Minh Hoa chép Nữ giới cũng tốt, mài giũa nhiều, miễn cho sau này mất mặt xấu hổ!" Tạ thị nói xong cũng chẳng muốn nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Bạch thị và mẹ con Thẩm thị, đứng lên nói:
"Thân thể này của con không khỏe, cũng không dám lải nhải với mẫu thân, xin cáo lui trước." Bạch thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lại phải cố nén lửa giận trong lòng, cố nặn ra nụ cười:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Bà ta quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh, ánh mắt sắc nhọn: "Nhanh tiễn Thiếu phu nhân đi ra ngoài."
"Không cần." Tạ thị lạnh giọng cự tuyệt: "Không nhọc mẫu thân quan tâm." Nàng được An ma ma đỡ ra cửa, Phó Minh Hoa cũng cảm thấy theo Tạ thị rời đi, bầu không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
Móng tay Bạch thị bấm vào trong thịt, Chung thị và Thẩm thị không dám thở mạnh một tiếng, ánh mắt bà ta rơi xuống người Phó Minh Hoa, nhìn nàng cúi thấp đầu, vẫn là dáng vẻ trầm ổn kia.
Một cơn lửa giận phừng phừng tuôn trào, bà ta gằn giọng nói:
"Nhị tỷ nhi đã nghe được chưa, nhị thúc mẫu con cho rằng con nên chép nữ giới, tránh cho sau mày làm mất mặt Phó gia."
"Trở về đi, ta mệt rồi." Hôm nay thời gian tốt lành, nhưng lại ăn một bụng tức giận, tiễn con dâu, tôn nữ xong, tay Bạch thị thô bạo hất chén nhỏ bên cạnh xuống đất, cái chén nhỏ rơi xuống đất vang lên tiếng "bộp bộp", ngực Bạch thị phập phồng:
"Tốt, tốt, tốt cho một con dâu vọng tộc."
Tạ thị xem thường Phó gia, thậm chí lúc bà nói lên những lời kia, ngay cả xem thường cũng không có.
Tạ thị là thật sự không để Phó gia vào trong mắt, sự thật này giống như cây gai sắc cắm vào tim Bạch thị, khiến bà ta đè nén không được.
Lúc Phó Minh Hoa ra cửa, loáng thoáng nghe được tiếng vang Bạch thị hất chén nhỏ xuống đất, mấy người Bích Vân đồng dạng thể hiện dáng vẻ phục tùng, vờ như không biết gì.
Ngược lại là nha hoàn trong phòng Bạch thị đưa nàng ra, trên mặt không giấu được vẻ sợ hãi.
"Cô nương cần đi xem Thiếu phu nhân không?"
Bích La bưng chén canh đã hầm đủ canh giờ lên, Phó Minh Hoa vừa thay một thân quần áo thoải mái, gỡ tóc xuống, lúc này toàn thân thoải mái ngồi dựa vào giường gạch đã được làm ấm, cầm thìa thổi nguội canh nóng.
Phó Minh Hoa lắc đầu.
Nàng biết Bích La có ý gì, không phải là hôm nay Tạ thị hiếm khi bảo vệ làm Bích La bất ngờ sao?
Thế nhưng đã quá muộn, có lẽ Tạ thị còn mấy phần tình cảm mẹ con, nhưng tâm nàng đã vững như sắt.
Phó Minh Hoa uống một ngụm nhỏ, gật đầu khen: "Canh này ai nấu? Có thưởng."
Lục Vu có chút vui mừng tiến lên một bước trả lời: "Đây là đầu bếp nữ tam gia đưa tới, am hiểu nhất là nấu canh."