"Cô nương nhìn xem, ai tới nè?"
Giọng Giang ma ma có chút khàn khàn, Phó Minh Hoa ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, dường như vành mắt có chút đỏ lên, giống như đã khóc qua.
Bà vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng của Phó ma ma: "Nô tỳ bái kiến cô nương."
Phó Minh Hoa ngừng một lát, mới gọi Phó ma ma đi vào. Đã hơn nửa năm nàng chưa gặp qua Phó ma ma, từ sau khi "Tạ thị" chết, Tạ Lợi Trấn liền mang hết tất cả người hầu bên cạnh Tạ thị đi.
Ngày đó, Tạ gia cũng không có kiên quyết đòi thi thể "Tạ thị", Phó gia lại đuối lý, hơn nữa đám người Phó ma ma không có thân khế bán mình cho Phó phủ, nên cũng mở một nhắm một mắt tùy ý Tạ Lợi Trấn dẫn người đi.
Nhưng không nghĩ Phó ma ma còn có thể trở lại.
Phó ma ma vừa nhìn thấy Phó Minh Hoa liền quỳ lạy, nước mắt chảy ra:
"Cô nương."
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, Bích Vân đỡ Phó ma ma đứng lên.
"Không phải ma ma về Giang Châu rồi sao? Sao lại trở về đây?"
"Nô tỳ lần này trở về, sẽ không rời đi nữa." Phó ma ma kéo tay áo lau mắt, lại thở sâu mấy hơi, mới dần tỉnh táo lại.
Ngày đó bà cũng biết kế hoạch của Phó Minh Hoa và An ma ma, An ma ma vì muốn Tạ thị có thể thuận lợi rời đi, lại muốn đám người Phó hầu gia tin tưởng "Tạ thị" đã chết thật, bà ấy mới đâm đầu vào cột mà chết.
Sau đó Phó ma ma đi theo Tạ Lợi Trấn rời Lạc Dương đến Giang Châu, nhìn thấy Tạ thị đang sống sờ sờ, mới thả lỏng một hơi.
Tạ thị trở lại Tạ gia Giang Châu với danh nghĩa là nghĩa nữ của Chúc thị, Phó ma ma thở phào nhẹ nhõm, Tạ thị muốn cho người mang thơ đến Lạc Dương, bà liền xung phong nhận việc.
Cũng nói rõ sau này bà sẽ không trở về Tạ gia ở Giang Châu nữa.
Bây giờ bên cạnh Tạ thị đã không còn cần bà, nhưng ở Lạc Dương xa xôi kia, bên cạnh Phó Minh Hoa cần phải có người.
"Tạ thị" vừa chết, chỉ sợ Phó gia hận thấu xương, lại thêm Trường Nhạc hầu phủ bị phế thế tập võng thế, Phó ma ma lo lắng cho bên này, nên chuẩn bị sau này sẽ ở lại đây, ít ra cũng có thể giúp đỡ được một chút.
"Nhị nương lệnh nô tỳ đưa tới cho người một phong thơ. " Bà nói xong, liền từ trong người lấy ra một phong thư, sau khi mở ra, từ bên trong rút ra một bức thơ.
Trong giấy lại kẹp một mẩu giấy nhỏ, Phó Minh Hoa nhận lấy xem.
Là Tạ thị viết cho nàng, nói sơ qua về tình huống bây giờ của bà, cũng hi vọng sau này nàng có thể sống tốt.
Cuối mẩy giấy nhỏ viết: "Nguyện cho con ta mỗi năm đều hạnh phúc và suôn sẻ."
Đáng tiếc những lời lẽ trên mẩu giấy nhỏ này chẳng thể làm dịu được trái tim kiên định của Phó Minh Hoa, nàng vò tờ giấy nhỏ, mở nắp lư hương, ném mẩu giấy vào.
Không bao lâu sau bên trong bốc lên khói nhẹ, Phó Minh Hoa cầm que bạc khều khuề, thản nhiên nói:
"Bây giờ cũng coi như là bà ấy được như mong muốn rồi? "
Rời khỏi Phó gia, rời khỏi Phó Kỳ Huyền, Tạ thị đã phải trả một cái giá quá đắt, hi sinh nhiều như vậy, hôm nay bà ấy đã đạt được điều mình mong muốn rồi.
Phó ma ma nghe Phó Minh Hoa nói lời này thì cảm thấy có chút không thích hợp, không khỏi liền ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Thì thấy thiếu nữ dựa vào trước bàn, rũ mi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, tư thái này làm Phó ma ma giống như thấy được Tạ thị thuở thiếu thời.
Chỉ là nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng của Phó Minh Hoa, so với Tạ thị năm đó thì lạnh lùng hơn nhiều.
Nàng nghiêng người cầm que bạc chậm rãi khuấy trong lò, theo động tác nghiêng người của nàng làm hai búi tóc chưa búi lên hết của nàng rủ xuống, vòng qua chiếc áo nhỏ thật dày, mái tóc thẳng đen bóng này phát ra ánh sáng nhu hòa, Phó ma ma nhìn mà ngẩn người.
Giống như đang đợi câu trả lời của Phó ma ma, nàng có chút tò mò, chớp chớp lông mi, xoay đầu lại.
Nàng ném que bạc trong tay lên kệ bên cạnh, đầu ngón tay nàng giống như dính chút tro bụi, nàng vuốt đầu ngón tay, phủi sạch tro bụi, sau đó mới đậy nắp lại.
Một làn khói đen bốc ra từ cái miệng to của Toan Nghê trên nắp lư hương, Bích Vân dâng khăn lên, nàng đưa tay ra lau, mới nhìn qua Phó ma ma, chờ câu trả lời của bà.
Nàng không ngần ngại đốt hết những thứ mà Tạ thị đưa đến, giống như nàng không hề có ý định giữ lại làm kỉ niệm.
Phó ma ma cắn môi một cái, nói:" Nhị nương đa tạ cô nương quan tâm. "
Nghe xong lời này, Phó Minh Hoa liền bật cười.
Tuy nói lúc này Phó phủ có chút oán hận Tạ gia Giang Châu, nhưng ai bảo Phó Kỳ Huyền vô dụng, nên khi Phó gia thấy người của Tạ gia đến làm khách, vẫn có chút cảm giác chột dạ thoái chí, Phó ma ma vẫn ở lại cạnh Phó Minh Hoa như trước.
Chạng vạng tối lúc đi thỉnh an Bạch thị, Bạch thị vẫn từ chối.
Đám người Giang ma ma đã sớm quen với tình huống như thế, nhưng Phó ma ma lại là lần đầu nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Trước kia Tạ thị còn sống, nha hoàn, hạ nhân trong nội viện Bạch thị sao dám càn rỡ như thế, nhưng lúc này lại trực tiếp nói:" Thân thể phu nhân không khỏe, ngày mai đại cô nương lại đến."
Trên mặt Phó ma ma lộ ra vẻ giật mình, có chút không dám tin.
Đến lúc này bà mới phát hiện việc làm của Tạ thị đã mang đến những thay đổi gì cho Phó Minh Hoa. Sắc mặt bà lúc xanh lúc trắng, cắn môi, dường như trong lòng có tảng đá chặn lại.
Lúc trước khi nàng nhận mẩu giấy nhỏ viết thư của Tạ thị, Phó ma ma còn cảm thấy Phó Minh Hoa phản ứng thật bình thản.
Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, đột nhiên vành mắt bà đỏ lên.
"Cô nương..." Phó ma ma cắn môi một cái, đang muốn nói chuyện, trong phòng lại vang lên tiếng nam tử cố ý làm ra vẻ uy nghiêm: "Nguyên Nương."
Phó Kỳ Huyền mặc cẩm bào màu đen, từ trong phòng đi ra, thấy nha hoàn, ma ma đứng phía sau Phó Minh Hoa, y cau mày, trên mặt lộ ra vài phần không kiên nhẫn:
"Ta có lời muốn nói với con, các ngươi lui ra." Y phân phó xong, đám người Giang ma ma vẫn đứng bất động tại chỗ.
Trên mặt Phó Kỳ Huyền lộ vẻ thẹn quá hoá giận, đang muốn nổi giận, Phó Minh Hoa nhìn Giang ma ma lắc đầu, hai vị ma ma Giang, Phó cùng với đám người Bích Vân chậm rãi lui ra.
"Trong tay con có bạc không?"
Đợi đến lúc hạ nhân vừa rời đi, Phó Kỳ Huyền liền chìa tay với Phó Minh Hoa, trên mặt lộ vẻ tham lam:" Trước tiên cho ta một ít, sau này ta sẽ xin phòng thu chi trả lại cho con. "
Phó Minh Hoa chậm rãi híp mắt lại.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Ngày đó Phó hầu gia cho người đánh chết Tống thị vốn đang sống sờ sờ, lại chỉ làm cho Phó Kỳ Huyền bàng hoàng mấy ngày, chuyện vừa qua ông ta lại chứng nào tật nấy, vẫn không đổi được bản tính tham hoa háo sắc kia.
Nhưng bởi vì không quản giáo nghiêm khắc nhi tử mà hầu phủ gặp họa lớn, Phó hầu gia đã khống chế số lượng bạc mà Phó Kỳ Huyền được nhận ở phòng thu chi.
Không nghĩ tới Phó Kỳ Huyền lại không biết xấu hổ như thế, đến tìm mình mượn bạc.
"Có hay không, lấy trước cho ta một ít." Phó Kỳ Huyền thấy Phó Minh Hoa hồi lâu không nói gì, không khỏi thúc giục hai tiếng, sắc mặt hơi khó coi, đang muốn nổi giận, thì Phó Minh Hoa đã hỏi:
"Phụ thân muốn bao nhiêu?"
"Con có bao nhiêu thì cho ta bấy nhiêu."