Mục lục
Vận Mệnh Thế Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng rõ đến nổi Đan Dương Quận chúa không thể nhìn thẳng.

Vừa nãy không nhìn ra manh mối, bây giờ lại cảm thấy tấm lụa này có màu sắc thật diễm lệ, nàng nhận ra đây là hàng dệt của Khổng Tước La xuất xứ từ Hà Bắc Hàng Châu, xa hoa mà sang trọng, nhưng không nghĩ tới lại ẩn chứa huyền cơ.

Mãi đến giờ phút này, khi ánh sáng mặt trời chiếu lên tấm lụa, mới khiến cho Đan Dương lấy lại tinh thần, trong lòng mơ hồ có chút đố kị, đối với việc mình sẽ phải gả cho thế tử của Vũ An Công phủ lại sinh ra mấy phần chờ mong.

Thế gia truyền thừa nhiều năm, phú quý mà không lộ liễu, loại xa hoa điệu thấp này làm nàng có chút sinh lòng cực kỳ hâm mộ.

Nàng thích mỗi một động tác giơ tay, nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã thanh cao làm cho người ta nói không nên lời của Phó Minh Hoa, loại khí chất này phảng phất như người khác có muốn học cũng không học được, chính vì điều này nên lần đầu nhìn thấy Phó Minh Hoa, nàng liền không thể không lên tiếng chào hỏi.

Mùi hương hoa kim quế xen lẫn trong gió bay tới, còn có một nụ hoa nhỏ đã héo khô cũng bị gió thổi bay lên người Phó Minh Hoa.

Rơi xuống vai nàng rồi lăn lên trên làn váy. Khi nàng ngồi xuống, làn váy của nàng cũng vững vàng đón lấy nụ hoa khô đang rơi xuống đất này.

Đan Dương Quận chúa thấy nàng không nhanh không chậm hất nụ hoa này ra, vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh.

"Ta?" Phó Minh Hoa nhẹ giọng hỏi ngược lại một câu, ngẩng đầu lên nhìn Đan Dương Quận chúa chằm chằm: "Ta vẫn còn sớm."

Thật ra cũng không tính là sớm, nàng hôm nay đã mười hai, thoáng cái sang năm đã là mười ba.

Chỉ là Bạch thị không có ý định tính toán cho nàng, ngược lại nàng cũng đã có mấy mục tiêu, chỉ là tạm thời chưa quyết định thôi.

"Tạ thị" chết, cũng là do Thôi Quý phi, nàng không gả cho Hoàng tử quyền cao chức trọng, cũng không muốn trở thành quân cờ của của Thôi Quý phi gả cho quyền thần.

Nếu có thể gả vào thế gia vọng tộc phú quý nhưng không có quyền lực, trong ngoài xã giao nàng có thể thuận buồm xuôi gió, bảo trì được thể diện và tự tôn của mình, địa vị vẫn còn ở đó, trượng phu sủng hay không sủng nàng cũng không thèm để ý.

Cái nàng quan tâm là cuộc sống sau này của mình thoải mái hay không thoải mái, chứ không phải là cuộc sống dựa vào nam nhân.

Phó Minh Hoa không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, liền hỏi:

"Có phải hồi đầu năm, phu nhân của Vũ An Công phủ đưa thế tử đến Lạc Dương tham gia yến hội nên quen biết?"

Lúc nãy Đan Dương Quận chúa nghe nàng nói chuyện nghị hôn "còn sớm", đang muốn mở miệng, lại không nghĩ đến Phó Minh Hoa lại nói đến việc này, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, đột nhiên quên mất mình định nói cái gì.

"Ừm." Giọng nàng như con muỗi, khẽ lên tiếng.

Phó Minh Hoa không biết làm sao, lại nhớ tới Âm Lệ Chi sẽ gả đến Định Quốc công phủ.

"Gặp qua thế tử rồi hả?" Phó Minh Hoa hỏi, mặt Đan Dương Quận chúa càng đỏ hơn.

"Ừm." Nàng khẽ gật đầu. Năm nay lúc theo Tiết phu nhân đi dự tiệc, phu nhân Vũ An Công phủ cũng ở đó, thế tử Chu Văn Cập lớn hơn nàng một tuổi, năm nay mười bảy, thân hình cao lớn.

Lúc trước Vũ An công có thể gả con gái vào Hoàng thất, có thể tưởng tượng được dung mạo người trong nhà đó lớn lên sẽ không quá xấu, Đan Dương Quận chúa đối với cửa hôn sự này cũng có chút hài lòng.

Rất sợ Phó Minh Hoa còn hỏi nữa, Đan Dương Quận chúa vội vàng mở miệng: "Đừng chỉ lo nói ta, nói một chút về ngươi đi, nếu ngươi nhìn trúng ai, ta cũng có thể..."

Câu kế tiếp nàng còn chưa nói xong, đã có người đi về hướng bên này, thấy hai người cách đó không xa, có tiểu cô nương nói: "Quận chúa nương nương ở chỗ này."

Nụ cười trên mặt Đan Dương Quận chúa dần dần trở nên nghiêm túc, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm.

Nàng chỉ có dáng vẻ này là có thể lừa được người ta, Phó Minh Hoa cầm khăn che bờ môi đang mỉm cười, khuôn mặt bị khăn che kín không lộ chút biểu cảm.

"Các nàng tới đây tìm người, chúng ta cùng đi qua thôi." Trong giọng nói nàng ta mang theo ý cười, Đan Dương Quận chúa hơi nhíu mày, khẽ gật đầu, nhưng trong miệng lại nhỏ giọng nói: "Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, lại cứ bị những người này quấy rầy."

Đan Dương Quận chúa đã đính hôn, chiếu theo quy củ, sau này nàng phải ở nhà học lễ nghi quy củ, không được ra khỏi cửa nữa.

Tiết phu nhân sợ nàng gả vào thế gia như Vũ An Công phủ, bởi vì quy củ không đúng mà bị người xem thường, ném đi mặt mũi của Định Quốc công phủ, bởi vậy trói buộc Đan Dương Quận chúa vô cùng chặt chẽ.

"Lần này ta nhất định muốn đến nên mẫu thân ta mới đồng ý."

Sau khi đính hôn, dù nàng đã từng có chút oán trách Phó Minh Hoa nhưng cũng đã quên hơn phân nửa rồi.

Tiết phu nhân cũng thấy nàng hơn nửa năm qua bị nhốt trong nhà, cũng thấy thương nàng mới dẫn nàng ra ngoài, chỉ sợ sau này khi nàng gả cho người ta, phải hầu hạ cha mẹ chồng, chiếu cố trượng phu, sẽ không có cuộc sống tự do tự tại như bây giờ nữa.

Hôn sự của nàng được định vào ngày mùng chín tháng giêng năm sau, cũng bởi vì đại hôn của Vân Dương Công chúa mà chậm trễ, Định Quốc công phủ và Vũ An công phủ cũng không muốn vội vàng tổ chức hôn lễ nên mới kéo đến tháng giêng năm sau.

Phó Minh Hoa còn chưa lên tiếng, bên kia một đám tiểu cô nương đã tìm được Đan Dương Quận chúa, vội vàng tới đây nịnh bợ.

Phó Minh Hà cũng xen lẫn trong đám cô nương này, khi nhìn thấy Đan Dương Quận chúa, nàng ta cũng phát hiện Phó Minh Hoa ở đây, lập tức trong mắt liền lộ vẻ tức giận.

Có lẽ oán hận vì hôm nay rõ ràng là sinh nhật của nàng ta, Phó Minh Hoa lại cướp sạch toàn bộ danh tiếng của nàng ta.

"Tiết tỷ tỷ chỉ nói cười với đại tỷ tỷ, không để ý cũng không hỏi tới chúng ta."

Thiếu nữ có gương mặt tròn cười đến híp mắt, mở miệng sáp tới.

Phó Minh Hà nghe thấy có chút không vui, nhưng vẫn nhớ lời dạy bảo của Bạch thị, không muốn hôm nay bị mất mặt, bởi vậy cố nén lửa giận nặn ra nụ cười:

"Đúng vậy, không biết thì thầm cái gì, mà trốn ở chỗ này sau lưng chúng ta. "

Ánh mắt Đan Dương Quận chúa lộ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn nhớ mình ra ngoài làm khách, dù khó chịu trong lòng nhưng cũng không nói ra...

Chỉ ‘Hừ’ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi chỗ khác.

Phó Minh Hoa mỉm cười, ánh mắt chống lại ánh mắt Phó Minh Hà, thấy nàng ta có chút hầm hừ quay đầu đi mới cười nói:

"Nếu như Nhị muội muội cũng biết là đang nói nhỏ, đương nhiên phải nói sau lưng, nếu không mọi người đều biết, vậy còn gọi là thì thầm sao?"

Một câu làm Phó Minh Hà nói không ra lời, ngay trước mặt mọi người cũng không thể nổi giận, đành phải cố nén lửa giận, oán hận trợn mắt nhìn Phó Minh Hoa không lên tiếng.

Đan Dương Quận chúa dù có ngốc cũng nhìn ra được bầu không khí không thích hợp.

Vả lại nàng đến Phó phủ cũng không phải là vì kết giao với nhóm thiếu nữ này.

Bởi vậy mở miệng nói: "Thời tiết ngày càng nóng lên rồi."

"Trong phòng có đặt bồn băng, cũng mát mẻ mà." Phó Minh Hà nghe thấy Đan Dương Quận chúa vừa nói như vậy, liền bước lên phía trước: "Nếu Quận chúa mệt mỏi, không bằng trở về ngồi một chút cũng tốt."

Hiển nhiên là Đan Dương Quận chúa vui vẻ đồng ý.

Chỉ là lúc trở về trong viện lại thấy sắc mặt Bạch thị có chút khó coi.

Bầu không khí có chút trầm mặc, Tiết phu nhân thấy mọi người trở về, nhìn nữ nhi vẫy tay: "Nếu như nữ nhi của ta đã quay về rồi, quý phủ còn có việc, ta cũng không tiện quấy rầy..."

Bạch thị đứng dậy muốn giữ lại: "Tiết phu nhân hãy ngồi thêm một chút..."

Tiết phu nhân chỉ lắc đầu, cầm khăn tay lau thái dương cho Đan Dương Quận chúa: "Đa tạ thịnh tình hậu ý của Phó phu nhân, chỉ là hôm nay không tiện ở lại lâu, trong nhà còn có chút chuyện."

Tay nắm khăn đặt trên đùi của Bạch thị liền nắm chặt.

Vẻ mặt của mấy người còn lại trong phòng đều có chút lúng túng, nhìn Bạch thị, lại nhìn Tiết phu nhân, cũng không dám lên tiếng.

Sau một hồi lâu, Bạch thị mới miễn cưỡng cười nói: "Đã như vậy, cũng không dám giữ Tiết phu nhân lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK