Phó Minh Hà cố ý muốn biểu hiện mình được hoan nghênh hơn Phó Minh Hoa, kéo mấy cô nương Phó phủ dạy các nàng đạo quý nữ.
"Phu phụ chi đạo, tham phối âm dương, thông đạt thần minh, tín thiên địa chi hoằng nghĩa, nhân luân chi đại tiết dã." Phó Minh Hà trên mặt mang ý cười, lớn tiếng đọc Nữ giới ra.
Khóe mắt nàng ta liếc qua nhìn thấy bóng Thường ma ma đến cửa, khóe miệng liền cong lên.
Một đám tiểu cô nương đọc theo vài câu, lúc này cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Ngày thường những thứ Nữ giới này, tiểu cô nương Đại phòng và Nhị phòng Phó gia đều phải học, nhưng là mời ma ma riêng biệt đến dạy. Lúc này Phó Minh Hà dạy lại mấy tiểu cô nương Nhị phòng, ban đầu mấy người còn cảm thấy có chút thú vị, nhưng một lúc sau, Phó Minh Hà lại coi là thật dạy các nàng đọc Nữ giới, cảm giác mới mẻ thoáng qua, mấy tiểu cô nương lớn nhất cũng chỉ chín tuổi, đang là tuổi hoạt bát hiếu động, dần dần liền không chịu nổi.
"Đại tỷ, bình thường tỷ chơi cái gì vậy?"
Một tiểu cô nương khoảng sáu, bảy tuổi nhích lại gần Phó Minh Hoa, có chút rụt rè hỏi: "Đại tỷ tỷ có chơi thắt dây không?"
Từ trong ống tay áo nàng lấy ra một hà bao tinh xảo màu hồng nhạt, kéo mở miệng hà bao, từ bên trong lấy ra một chùm dây thừng mỏng xoắn bằng những sợi tơ đủ màu sắc, vừa định giơ lên trước mặt Phó Minh Hoa, Phó Minh Hà ngồi đối diện một tiểu nữ lang thấy cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Phó Minh Hà từ trên ghế đứng lên, một tay đoạt đồ chơi trong tay tiểu cô nương.
Theo tính cách của nàng ta, nhất định sẽ hai ba lần kéo nát.
Dù sao mình có ý tốt dạy các nàng đạo nữ nhi, những nha đầu này lại không cảm kích, còn ở trước mặt nàng ta giao hảo với Phó Minh Hoa.
Nhưng tay Phó Minh Hà khẽ động, lại lại không biết thế nào, lập tức liền hiện ra ngày đó Phó Hầu gia lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nói nàng ta không sai, mà là nha hoàn sai.
Tính cách này của nàng ta đã chọc Bạch thị nổi giận hai lần, nếu lần này lại tiếp tục chọc ra chuyện phiền toái, chỉ sợ Bạch thị cũng sẽ chán ghét nàng ta.
Huống chi mất mặt ngay trước mặt người nhị phòng Phó gia, Bạch thị nhất định sẽ không tha cho nàng ta.
Nghĩ như vậy, một tay Phó Minh Hà nắm chặt sợi tơ trong tay, ép chính mình nặn ra nụ cười tươi tắn:
"Thập nhị muội, vì sao không đọc theo?" Phó Minh Hà hít sâu một hơi, nhắc nhở mình nhất định phải tỉnh táo, không được tức giận: "Ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải biết mỗi cô nương đều phải học nữ giới..."
Nhị phòng không có thừa tước, từ trước đến nay đối với Đại phòng đều là nịnh nọt.
Hành vi của người lớn khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến bọn nhỏ, lúc này Thập nhị cô nương Phó Minh Kỳ bị Phó Minh Hà điểm danh, đối mặt với sự chỉ trích của Phó Minh Hà, liền có vẻ hơi rụt rè.
"Chơi bời lêu lổng, thứ này ta tịch thu, chốc lát nữa sẽ đích thân giao cho nhị tổ mẫu." Phó Minh Hà thu lại món đồ, bỏ vào hà bao nhét vào ống tay áo của mình: "Bây giờ ngươi theo ta đọc Nữ giới cho thật tốt, không nên chơi những thứ này."
Ngay bản thân Phó Minh Hà cũng là như thế, Thẩm thị từ nhỏ ân cần dạy bảo, từ sau khi mất đi phụ thân nàng ta càng kiên cường và kiêu ngạo hơn, bình thường sẽ dành thời gian gấp mấy lần người khác để học tập tốt hơn, sợ người ta bởi vì mình mất cha mà chướng mắt nàng ta.
"Vì sao phải đọc?"
Người nhị phòng sợ Phó Minh Hà cũng không tính, Phó Minh Nguyệt lại không sợ.
Nàng và Phó Minh Hà cũng coi như có chút thù oán, đối với nhị tỷ quản người quá nghiêm này Phó Minh Nguyệt không thể nào thích nổi, lúc này thấy nàng ta buộc mọi người phải đọc Nữ giới, Phó Minh Nguyệt nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không nổi:
"Bình thường đọc không nói, hôm nay là đầu năm, ta muốn chơi thắt dây."
Phó Minh Nguyệt vừa thốt lời này ra khỏi miệng, mấy tiểu cô nương đều gật đầu nhẹ.
Khuôn mặt Phó Minh Hà trong nháy mắt liền trầm xuống, nàng ta cắn môi, có chút căm hận nhìn Phó Minh Hoa:
"Ngươi không muốn học có thể đi đến chỗ khác chơi, không nên ở chỗ này trì hoãn chúng ta." Nàng ta xoắn chặt hai tay vào nhau, tuy rằng nàng ta cố hết sức che giấu, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút oán hận: "Chúng ta cũng không có nương như Nhị thúc mẫu, có thể sống một cuộc sống tốt mà không cần học hành, mặc quần áo đẹp, mỗi ngày chuyện gì đều không cần nghĩ."
Đây thật là thần tiên cãi nhau, phàm nhân gặp nạn.
Phó Minh Nguyệt cãi nhau với Phó Minh Hà, thế nào lại chạy lên trên đầu mình.
"Đầu năm Nhị muội cũng chăm chỉ như thế, có thể thấy được tổ mẫu và Đại bá mẫu thật sự dạy rất tốt." Phó Minh Hoa ngồi ở một bên cầm khăn áp lên thái dương, mỉm cười nói:
"Nhị muội muội có thể đọc Nữ giới thuộc làu làu, có thể thấy được ngày thường chép không ít."
Gần đây Phó Minh Hà đã bị phạt chép nữ giới mấy lần, vài ngày trước ở Âm gia gây họa, ngay trước mặt mọi người Bạch thị hét ra lệnh bắt nàng ta chép nữ giới.
Hôm nay nàng ta cố ý khoe khoang trước mặt mấy người Nhị phòng, chính là bởi vì lúc mình dạy nữ giới cho cô nương Phó gia, có Thường ma ma nhìn chăm chú, trong lòng Phó Minh Hà cho rằng lần này Bạch thị chắc chắn sẽ khen nàng ta.
Lại không nghĩ lúc này Phó Minh Hoa khẽ mỉm cười, vạch trần mình ngay trước mặt Nhị phòng.
Nhất thời sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, đối với một cô nương tâm cao khí ngạo như nàng ta mà nói, lời nói của Phó Minh Hoa quả thực không khác gì đánh nàng ta một cái tát, làm cho nàng ta căn bản chịu không nổi.
Phó Minh Hoa ngồi quy củ, hai tay thành thành thật thật đặt trên bụng, thản nhiên nhìn Phó Minh Hà mỉm cười.
Trong mắt nàng rõ ràng ánh ra bóng của mình, rõ ràng nàng ngồi còn mình đứng, nhưng lúc này Phó Minh Hà lại cảm thấy ở trước mặt Phó Minh Hoa mình giống như bị đè ép đến không thở nổi.
Bên tai lúc này yên tĩnh dị thường, Phó Minh Nguyệt vừa mới bất mãn lúc này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Rõ ràng lúc nãy Phó Minh Nguyệt còn bác bỏ mình, lúc này sợ hãi khẳng định không phải mình, mà có thể là nàng ta.
Bàn tay của Phó Minh Hà để trong tay áo nắm thật chặt, suýt nữa lại muốn khóc lên.
Không biết có phải ảo giác của nàng ta hay không, nàng ta giống như nhìn thấy trên mặt đám nha hoàn bà tử có chút đồng tình.
Nàng ta hận nhất chính là người khác nhìn nàng ta như vậy, giống như lúc Phó Kỳ Mạnh vừa chết, Đại phòng như trời sắp sụp, trên mặt Thẩm thị luôn xuất hiện vẻ mặt buồn bã xót xa.
Bên tai Phó Minh Hà vang lên tiếng "Ong ong", tim đập thật mạnh, vẻ mặt có chút thương cảmcủa người xung quanh làm nàng ta đau đớn, nàng ta không chút suy nghĩ, từ trong tay áo lấy ra hà bao vừa thu được từ Phó Minh Kỳ, ném mạnh về hướng Phó Minh Kỳ.
Giống như làm như vậy có thể tìm về chút thể diện, tiếp theo nàng ta xoay người nhấc làn váy bỏ chạy, chớp mắt liền không thấy tăm hơi.
Người trong phòng loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng bước chân càng chạy càng xa quanh quẩn dưới mái hiên.
Đợi nàng ta vừa đi, Phó Minh Hoa mới cong khóe miệng lên.
Nước trà trên bàn đã có chút nguội, nàng bưng lên nhấp một ngụm, đối với Phó Minh Hà bị tổn thương lòng tự trọng, nàng nửa chút đồng tình cũng không có.
"Tiếp theo chơi thắt dây đi." Phó Minh Kỳ nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Phó Minh Hoa mỉm cười nhìn nàng một cái, ra hiệu Bích Lam nhặt hầu bao lên, đặt vào tay Phó Minh Kỳ, nàng gắt gao nắm lấy.