Cho dù Phó Minh Hoa có trầm ổn đi chăng nữa, vào lúc này nhìn thấy nửa tấm lưng trần, cũng đều theo bản nàng xoay đầu đi chỗ khác.
Nàng có chút phiền muộn, phản ứng đầu tiên là muốn nhanh chóng rời đi, người trong Thủy Các đưa lưng về phía nàng lộ nửa gương mặt, gọi nàng đi vào.
Một hồi lâu sau, Phó Minh Hoa mới nhận ra giọng nói này có chút quen tai, giống như là giọng nói của Tam hoàng tử Yến Truy.
Phó Minh Hoa xoay đầu lại, Yến Truy cũng xoay nửa mặt bên kia lại, cằm kéo căng vô cùng, xuyên qua sợi tóc đen mơ hồ có thể nhìn thấy khóe miệng đang mím chặt của hắn, lộ ra đường nét có chút âm u lạnh lẽo: "Tới đây."
Hắn vừa gọi thêm lần nữa, dường như trong các có mùi máu tươi, cho dù màn cỏ trong tiền thính chưa hạ xuống hết cũng cực kì gay mũi.
Đầu tiên là Phó Minh Hoa nhìn thấy nửa thân trần của nam nhân, ngay sau đó lại phát hiện người này là Yến Truy, mà hắn giống như bị thương, còn gọi nàng đi qua.
Trong lúc nhất thời đều là phản ứng theo bản năng, đợi đến lúc bình tĩnh lại thì nàng đã đi vào Thủy Các, cho nên bây giờ nàng muốn giả bộ như bị kinh hãi nên cái gì cũng chưa nhìn thấy, rồi xoay người lại chạy trốn thì cũng đã quá muộn rồi.
Nàng dời ánh mắt, chần chừ một hồi vẫn là dặn đám người Giang ma ma đợi nàng ở bên ngoài, nàng muốn vào Thủy Các ngồi một chút, lúc này mới thả màn cỏ bước về phía Yến Truy.
"Nguyên Nương, giúp ta."
Trong giọng nói Yến Truy lộ ra mấy phần run rẩy, giống như không phải ảo giác của nàng, mà thật sự bị thương.
Phó Minh Hoa nhịn lại nhịn, mở mắt ra, nhưng khi nhìn đến vết thương hình chữ thập lớn cỡ bàn tay ở trước ngực Yến Truy, mí mắt vẫn giật một cái.
Vết thương này rất sâu, còn có thể nhìn thấy xương, nàng nhìn Yến Truy một tay cầm chủy thủ, một tay cầm mũi tên vẫn còn dính máu thịt.
Đầu mũi tên hắn cầm trong lòng bàn tay có móc ngược, vô cùng âm độc, đoán chừng là Yến Truy trúng một tên, sau đó vì muốn lấy mũi tên ra nên mới rạch miệng vết thương rút ra.
Bên cạnh đặt một cái chậu đồng cùng khăn được cắt thành miếng dài và ít mạt gạo màu đen.
Yến Truy ngồi xổm ở trên giường nhỏ, sắc mặt tái nhợt, trán và hai bên cánh mũi lấm tấm mồ hôi, hắn cắn chặt răng, cơ má khẽ co giật, hít một hơi ném đầu mũi tên này vào chậu đồng bên cạnh, phát ra tiếng "keng" giòn vang.
Từng giọt máu nhỏ xuống lòng bàn tay, máu đỏ từ trên chủy thủ trong tay hắn nhỏ xuống, hắn quăng chủy thủ ra, cầm bầu rượu ở bên cạnh uống một ngụm mới quay đầu muốn phun lên ngực mình.
Chỉ là hắn bị thương, hành động cũng không được linh hoạt, hơn phân nửa đều vẩy sai.
Phó Minh Hoa chần chừ một chút, chịu đựng mùi tanh, xắn tay áo vớt khăn ấm được chuẩn bị sẵn trong chậu đồng bên cạnh lên vắt khô, cẩn thận lau sạch máu tươi cho hắn.
Cảm giác khi máu dính vào tay không tốt chút nào, nàng nhìn bàn tay trắng như tuyết của mình dần bị nước đỏ bao phủ.
Yến Truy cong khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, ánh mắt chuyên chú.
Đổi hai lượt khăn, trên người hắn mới tạm sạch sẽ một chút, trong chậu đều là máu loãng, trên tay nàng cũng vì dính máu mà nhớp nháp. Phó Minh Hoa chịu đựng cảm giác đầu váng mắt hoa, cầm rượu trên tay hắn, nàng cũng không dám uống vào rồi phun ra giống như Yến Truy, ở đây cũng không có đồ vật sạch sẽ.
Khăn nàng đang cầm cũng dính máu, do dự một chút, nàng đành phải nâng bầu rượu xối lên ngực hắn, rượu kia theo cơ bụng rắn chắc của hắn chảy xuống, làm quần ướt nhẹp, dán chặt trên đùi hắn.
Phó Minh Hoa không dám nhìn nữa, Yến Truy giống như nhịn đau, giọng nói hơi run rẩy: "Thuốc..." Hắn ra lệnh cho nàng làm theo, thầm nghĩ sau này dù hắn không nhớ đến ân tình này của mình, thì ít ra cũng không cần ghi hận nàng, để nửa đời sau của nàng có thể sống dễ chịu hơn một chút.
Rắc thuốc lên người hắn xong, nàng lại cầm vải trắng sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, thấy hơi thở của Yến Truy có chút mong manh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm vải lên quấn lại cho hắn.
Hắn ngồi quỳ đàng hoàng, giống như cố nén đau đớn mặc cho nàng bài bố.
Muốn cột chắc khăn vải này, thì không thể tránh khỏi phải vòng tay qua lưng hắn. Nàng cẩn thận không đụng vào người hắn, quấn khăn vải hai vòng, khóe mắt Phó Minh Hoa liếc qua thì nhìn thấy đồ vật bên cạnh đã được chuẩn bị thoả đáng.
Trong lòng đột nhiên sinh ra nghi ngờ.
Trước đó nàng nhìn thấy Yến Truy bị thương thì người cũng mơ hồ, lúc này bình tĩnh lại, nàng liền nhận ra có chỗ không thích hợp.
Hắn bị thương nặng như vậy, cho dù hắn có thể giấu người ngoài, thế nhưng người thân cận bên cạnh hắn dù sao cũng sẽ không thể giấu được.
Dù cho có thể lừa được nhất thời, cũng không thể gạt được cả đời.
Huống chi những vật này, rõ ràng là có người chuẩn bị cho hắn, bằng không hắn bị thương thành như vậy, sao có thể biết trước mà ở vườn nuôi thú Thần Đô của Trịnh Vương chịu đựng đau đớn còn bày những đồ này ra?
Rượu và thuốc thì dễ tính rồi, nhưng chậu nước này rõ ràng là có người chuẩn bị cho hắn.
Một khi bắt đầu nghi ngờ, nàng không khỏi nhớ tới lúc mình đi tới, rõ ràng Yến Truy đưa lưng về phía mình, nhưng lại có thể gọi tên mình.
Nàng có chút tức giận, dùng sức buộc chặt vải thưa trong tay, gân xanh trên cổ hắn đều nổi lên, nhưng lại đột nhiên thấp giọng nở nụ cười.
"Tức giận?"
Hắn cười không ngớt, nhìn nàng kìm nén cơn tức giận
Yến Truy biết nàng thông minh, nhưng không nghĩ nàng lại thông minh như thế, thời gian ngắn như vậy mà đã lấy lại tinh thần.
Thật lâu sau Phó Minh Hoa mới bình tĩnh trở lại: "Điện hạ có ý gì?"
Nàng cúi thấp đầu, không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, muốn ném khăn trong tay đi, lại lo hắn phát hiện nàng nhận ra hắn tính kế mình, mà trong cơn tức giận lại cố ý cầm khăn siết hắn, bởi vậy đàng hoàng quấn khăn vải lại, còn thắt một cái nút thắt.
Động tác mạnh mẽ vừa rồi của nàng lại làm ngực hắn rướm máu, nàng không dám nhìn nữa, muốn ngồi cách xa một chút, Yến Truy đã vươn tay nắm lấy cổ tay nàng. "
"A" Nàng vừa muốn mở miệng, lại gắt gao cắn chặt bờ môi mình. Yến Truy kéo nàng vào trong ngực, một tay chống lên giường êm muốn ngồi vững vàng, nàng bị dọa điên rồi, muốn đưa tay đẩy hắn.
Chỉ là sức lực của hai người cách xa nhau, Phó Minh Hoa không biết tại sao hắn rõ ràng bị thương mà khí lực còn lớn như vậy, vậy bộ dạng sống dở chết dở lúc nãy là hắn giả vờ rồi.
Cổ tay nàng bị Yến Truy nắm chặt, nàng vùng vẫy hồi lâu hắn cũng không sợ, đến khi nàng thấy vết thương đã được quấn kỹ nhưng do nàng vùng vẫy mà bắt đầu thấm máu, hắn lại nắm nàng rất chặt, dù nàng giãy dụa thế nào cũng không buông ra, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ tàn nhẫn, cuối cùng làm cho Phó Minh Hoa không dám động nữa.
Dần dần nàng không giãy giụa nữa, hắn ngồi xuống, ôm Phó Minh Hoa trong khuỷu tay, cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi trắng bệch: "Không nhìn ra sức của Nguyên Nương cũng không nhỏ."
Đến lúc này mà hắn còn có tâm tư nói giỡn với mình.
Phó Minh Hoa bị hắn giữ chặt không thể nhúc nhích, ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn, mi tâm liền nhíu lại.
Yến Truy duỗi ngón tay lạnh như băng vuốt lông mày của nàng, theo bản năng nàng muốn ngửa đầu tránh, nhưng vì bị hắn ôm trong vòng tay, tránh như vậy lại giống như là nàng dựa vào trong ngực hắn.
Nàng muốn ngồi thẳng eo, bàn tay Yến Truy lại vòng qua eo nàng.