Bỗng dưng, Đường Dao ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đường Tuế.
"Tôi vừa thăng chức, cũng không hề làm sai điều gì, tại sao cô lại sa thải tôi?"
Đường Dao lạnh giọng hỏi.
Đường Tuế nhíu mày, đoàn đội được mời về là do công ty Cố Kim Triều hỗ trợ tìm, mỗi người đều là người ưu tú hàng đầu thế giới.
Cố Kim Triều từng giải thích cho cô, trong công ty, mọi người đều phải tham gia một kỳ thi ngang với chức danh của họ.
Thi đạt đủ tiêu chuẩn mới có thể ở lại.
"Cô thi đạt chuẩn sao?"
Đường Tuế hỏi.
Cô ta quả thật thi không đạt, nhưng rất nhiều người cô ta cho rằng có thâm niên cũng thi không đạt.
Đây chắc chắn là mưu kế của Đường Tuế, chính là không muốn cô ta ở lại công ty, cũng không muốn người của cô ta ở lại công ty.
"Bề ngoài thì giả vờ vô tội, thật ra đều là âm mưu quỷ kế của cô, Đường Tuế! Cô đúng là khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
"
Đường Dao bật khóc, vẻ mặt nhìn Đường Tuế đầy sự ghê tởm.
"Tự cô không thi đạt, liên quan gì đến tôi, nếu cảm thấy năng lực mình tốt như thế, sao cô không tự ra ngoài mà tìm việc ấy, thể hiện tham vọng của mình đi.
Không phải trước kia mới một năm cô đã lên được vị trí tổng giám đốc rồi sao?"
Đường Tuế nhún vai, dang hai tay ra.
Nếu có bản lĩnh như vậy, còn ở đây khóc lóc làm gì?
Có thể bò từ vị trí thấp nhất lên đến chức tổng giám đốc trong một năm, làm gì mà chẳng được.
"Đúng vậy, Dao Dao, con có năng lực, chúng ta không cần cầu xin thứ vô ơn bạc nghĩa này.
"
Mẹ Đường coi như cũng nhận ra rồi, cái con chết tiệt này, bây giờ lòng dạ cực kì độc ác khó chơi.
"Đúng đấy, còn nếu con ra ngoài lang bạt không được, không phải còn có con rể đó sao, con có thể đến công ty con rể làm mà.
"
Cha Đường cũng gật đầu.
Đứa con gái này của ông ta, từ nhỏ đã được dạy dỗ theo cách bồi dưỡng nhân tài, không giống đứa vô dụng như Đường Tuế.
Đường Dao thấy Đường Tuế chế nhạo mình như thế, trong lòng dâng lên sự oán hận.
Cộng thêm thấy cha mẹ đứng về phía mình như vậy, cô ta cũng không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
Cô ta khẽ mỉm cười, gật đầu.
Con ngươi trong suốt nhìn về phía Cố Trạch Khải đứng một bên.
"Trạch Khải, em có thể vào công ty nhà anh không?"
Đối mặt với Đường Dao yếu đuối, lòng Cố Trạch Khải khẽ dao động, nhưng cũng bất lực.
Vừa định kéo Đường Dao về, cẩn thận bàn lại chuyện này thì.
Cố Kim Triều lạnh lùng ngẩng đầu, nhíu mày nói.
"Tập đoàn nhà họ Cố, chưa tới lượt nó quyết định.
"
Một câu này hoàn toàn khiến mọi người đứng hình.
Đặc biệt là khuôn mặt của Cố Trạch Khải, xanh đỏ đan xen, cực kì khó coi.
Anh ta cắn môi, cúi đầu, ánh mắt ngập tràn oán độc.
Cơ thể Đường Dao càng run rẩy hơn, tái mặt nhìn Đường Tuế đứng ôm cánh tay Cố Kim Triều, vẻ mặt kiêu ngạo.
Từ khi nào, một kẻ vô dụng mà cô ta khinh thường lại bò lên đầu cô ta.
Cô không thể chịu đựng được.
Đường Dao nghiến răng nghiến lợi.
Cái gì cô ta cũng không bằng Đường Tuế, thứ khiến cô ta thấy tự hào nhất cũng bị ném xuống đất giẫm đạp.
Ha ha, dù sao cô ta đã thê thảm thế này rồi.
Chi bằng lôi kéo Đường Tuế cùng xuống địa ngục.
Nụ cười trên mặt Đường Tuế thật chướng mắt.
"Cố Kim Triều, uổng cho anh tự xưng là năng lực siêu phàm, lại không biết mình bị một người phụ nữ xoay vòng vòng.
"
Cố Trạch Khải bên cạnh nhận ra Đường Dao muốn nói gì đó, nhanh chóng kéo ống tay áo cô ta.
"Em câm miệng! Đừng có nói linh tinh.
"
Đôi mắt Đường Dao đỏ hoe, lửa giận ngập trời, trong đầu chỉ toàn là oán hận.
"Anh có biết tại sao mình lại mất trí nhớ không?".
Danh Sách Chương: