Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cô là ai?”
Cố Đình Uyên hờ hững liếc Đường Tịch Dao một cái, đưa tay ôm Đường Tuế vào lòng mình.

“Đây là vợ tôi.


Cố Đình Uyên nói ra lời này, cũng không hề quan tâm mọi người bàn tán.

Anh không coi ai ra gì mà đưa Đường Tuế rời đi.

Bọn họ rời đi, mọi người chỉ trỏ nhìn về phía mấy người Đường Tịch Dao.

“Chậc chậc, Đường Tịch Dao nói dễ nghe thật, cô ta nói Đường Tuế, không phải cô ta cũng xuất hiện cùng Cố Đình Tước sao?”
“Cười chết mất, Đường Tuế và Cố Đình Tước ly hôn, có phải bởi vì cô ta không nhỉ!”
“Vừa rồi cô không nghe thấy sao? Cố Đình Tước thủ thân như ngọc là vì cô ta đó!”
“Tình yêu của bọn họ làm người ta xúc động quá cơ.


“Đúng là thấp hèn!”
Không ít người chỉ trỏ bọn họ.

Tình hình sức khỏe của Đường Tịch Dao vốn không tốt.

Bởi vì cô ta giả vờ quen thói, nên thanh danh của cô ta vẫn luôn rất tốt.


Đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác mắng ngay trước mặt.

Thể diện và mặt mũi nhanh chóng không còn gì.

Cô ta lảo đảo, cuối cùng Cố Đình Tước ôm lấy cô ta vào lòng.

“Tịch Dao, em không sao chứ?”
Cố Đình Tước vô cùng đau lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ của Đường Tịch Dao trắng bệch đi, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

“Không sao, nhưng! Chuyện nhà em hại anh mất mặt, em cũng không ngờ Tuế Tuế sẽ như vậy.

Khụ khụ khụ.


Đường Tịch Dao nói xong, còn không nhịn được ho khan vài tiếng, rưng rưng nước mắt.

Cô ta sẽ không buông Cố Đình Tước ra.

Nếu không có Cố Đình Tước, cô ta cũng không có gì cả.

“Cố Đình Tước, con ra đây với mẹ.


Vốn dĩ gà ta tham dự tiệc từ thiện tối này để khoe khoang sợi dây chuyền kim cương đã đấu giá lần trước, giờ thì hay lắm, bà ta còn chưa khoe xong, đã trở thành trò cười cho người khác.


Mẹ Cố giẫm giày cao gót, bước mạnh đi ra ngoài.

“Tịch Dao, em đi với anh, chuyện của chúng ta không thể trì hoãn nữa.


Cố Đình Tước có thể nhận ra mẹ Cố tức giận, anh ta cũng biết nếu chuyện kết hôn của mình và Tịch Dao chưa xác định, mẹ chắc chắn sẽ nói anh ta cưới người khác.

“Được.


Trong lòng Đường Tịch Dao cũng hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu, cả người cũng giống như cây tầm gửi, dựa vào người Cố Đình Tước, hai người cùng đi ra ngoài.

Mẹ Đường và cha Đường nhìn thoáng qua bọn họ, cũng lập tức đuổi theo.

Bọn họ chỉ có một đứa con gái cưng, chắc chắn không thể để cô ta chịu tủi thân.

Mẹ Cố đi vào một phòng bao, sắc mặt trầm xuống ngồi trên sofa, Cố Hoàn Ninh cũng không dám hó hé, đứng bên cạnh không nói chuyện.

Cố Đình Tước ôm Đường Tịch Dao đi vào.

Mẹ Cố nhìn Cố Hoàn Ninh, giọng nói lạnh nhạt: “Có phải con đã sớm biết chuyện này đúng không?”
Cố Hoàn Ninh gật đầu: “Mẹ, anh trai và chị Tịch Dao là thật lòng yêu nhau.


“Chắc chắn là Đường Tuế giở trò, cô ta không phải thứ gì tốt, trong bụng đầy mưu mô thủ đoạn.


Mẹ Cố cười mỉa một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Tịch Dao.

“Nếu hai đứa đã sớm yêu nhau, không muốn rời xa nhau, vì sao lúc trước cô không gả cho Đình Tước, mà phải khóc lóc, quanh co khúc khuỷu gả em gái mình qua đây.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK