“Cô là ai?”
Lục Đình Hạo nhíu mày, khó hiểu nhìn Tống Thiên Thiên trước mắt, người này thật sự là Tống Thiên Thiên sao?
“A! ”
Trên mặt Tống Thiên Thiên đầy máu me, điên cuồng đập mạnh vào bức tường, không có thời gian quan tâm đến Lục Đình Hạo.
Cũng may phòng bệnh rung lắc này nhưng không có thương vong, một lát sau người bên ngoài chạy vào, nhanh chóng cứu bọn họ ra ngoài.
Lục Dao nắm tay Đường Tuế đứng một bên, nhìn Tống Thiên Thiên đầy máu được người ta đưa ra ngoài.
Lục Đình Hạo vốn dĩ muốn đi theo, nhưng sau khi anh ta đi vài bước thì cũng dừng lại, đứng ở đó không nhúc nhích.
Đó không phải là Tống Thiên Thiên.
Tống Thiên Thiên mà anh ta biết không phải điên cuồng như vậy.
Có chút đáng sợ.
Lục Đình Hạo suy nghĩ, mặt không đổi sắc vội vàng rời đi.
“Tuế Tuế, chúng ta có đi không?”
Lục Dao có chút không hiểu nổi, rốt cuộc hôm nay bọn họ đến đây làm gì?
Quả thực không thể hiểu được.
“Đi thôi, về nhà.
”
Đường Tuế gật đầu.
Hai người vừa lái xe ra ngoài, Đường Tuế sờ cái bụng nhỏ của mình.
“Dao Dao, chị hơi đói bụng, chúng ta đi ăn gì đó đi.
”
Lục Dao vừa nghe xong thì gật đầu.
“Được thôi.
”
Hai người ăn uống no say, cảm thấy hài lòng mới trở về.
Lục Dao đưa Đường Tuế đến trước thang máy, sau đó vẫy tay.
“Dao Dao, em không cùng đi lên hả?”
Đường Tuế quay đầu, khó hiểu nhìn Lục Dao.
“Không đâu, em phải trở về, khi nào chị bắt đầu làm việc thì em sẽ đến đón chị.
”
Lục Dao vẫy tay nói.
Đùa, nếu bây giờ cô nàng đi lên đó, quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, đến lúc đó anh cả chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô nàng.
“Được rồi.
”
Đường Tuế thấy vậy, cũng không tiếp tục kiên trì.
Cô đứng trước cửa thang máy, vẫy tay với Lục Dao, nhìn Lục Dao rời đi.
Rồi mới cầm hộp cơm đi vào thang máy lên lầu.
Cô ra khỏi thang máy, còn chưa nhấn chuông cửa thì cánh cửa đã được mở ra.
Đường Tuế chớp mắt, nhìn Lục Cảnh Ngôn đứng trước mặt.
“Sao anh biết em đã trở về.
”
Lục Cảnh Ngôn vừa nói chuyện vừa nắm tay Đường Tuế, kéo cô vào nhà.
“Bọn em vừa ra ngoài ăn, em có mang về cho anh một phần đó.
”
Đường Tuế vừa nói vừa đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn nhận lấy nhìn thoáng qua, bên trong là bánh bao hình trái cây nhiều màu sắc.
Nhìn rất giống đồ thật, vô cùng đáng yêu.
“Món này ăn rất ngon, còn vô cùng thú vị.
”
Đường Tuế nói xong thì cầm một cái bánh bao hình quả chuối tiêu, bên ngoài có màu vàng nhạt, bên trong cũng rất giống với quả chuối tiêu.
“Cắn một miếng, bên trong thật sự có nhân vị chuối tiêu đó.
”
Đường Tuế nói xong thì đưa bánh đến miệng Lục Cảnh Ngôn.
“Anh nếm thử xem.
”
Sau đó cô lại dùng ánh mắt mong chờ, không chớp mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn cắn một miếng, khẽ gật đầu.
“Ngon lắm.
”
“Nhưng anh vẫn cảm thấy em nấu mì ngon hơn.
”
Đường Tuế nghe anh nói như vậy thì trán đầy vạch đen.
Nếu chỉ có cô cảm thấy rất khó ăn thì khó xác định được, nhưng… Lục Dao cũng nói như vậy, Lục Dao cũng không nuốt trôi, vậy chứng tỏ món đó thật sự rất khó ăn.
“Sau này em chỉ nấu mì cho một mình anh thôi.
”
Đường Tuế trịnh trọng thông báo.
“Ngay cả em cũng sẽ không ăn.
”
Lục Cảnh Ngôn nghe xong thì vô cùng cảm động.
.
Danh Sách Chương: