“Tuế Tuế đến rồi!”
Mẹ Cố vô cùng nhiệt tình, lập tức đứng lên kéo tay Đường Tuế ngồi xuống.
Năm nay mẹ Cố đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vì tâm trạng tốt cộng thêm chăm sóc da tốt nên nhìn chỉ hơn bốn mươi thôi.
Da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng tao nhã.
“Mẹ.
”
Mẹ Cố thấy Đường Tuế như vậy thì trong lòng càng thêm yêu thích.
Bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại sinh ra bốn thằng con trai.
Ba người con trai trước lại sinh cháu trai cho bà.
Ở trong mắt mọi người, đây là chuyện đáng mừng, nhưng mẹ Cố không cảm thấy thế.
Bà muốn có một đứa con gái hoặc là cháu gái cũng được.
Bé gái mềm mại, ngọt ngào đáng yêu.
Ai cũng thích.
May mà thằng út cưới Đường Tuế.
Cô gái nhỏ này cười lên rất phúc hậu, khiến người ta yêu thương.
“Nào, mẹ giới thiệu với con một chút.
”
Mẹ Cố đưa tay chỉ vào mấy người xung quanh, giới thiệu một lượt cho Đường Tuế.
Mặc dù mấy người xung quanh không có ấn tượng tốt với Đường Tuế, nhưng mẹ Cố giới thiệu nghiêm túc như vậy, bọn họ phải nể mặt một chút.
Trong đám người này có bạn thân của Đường Dao, Mạnh Lý Lý.
Cô ta không nhìn nổi Đường Tuế, một người thích đi bar, không có chút tốt đẹp gì, không biết gặp phải vận gì mà được bà Cố nhìn trúng.
Tuy Cố Kim Triều có bệnh, nhưng Đường Tuế lại ỷ vào anh trèo cao lên, thật khiến người ta khó chịu.
Huống chi Đường Tuế còn là thím nhỏ của Đường Dao.
Mối quan hệ phức tạp.
Cô ta cảm thấy không đáng thay cho Đường Dao.
“Mẹ, đầu bếp vừa làm món này, con cảm thấy rất ngon nên mang một phần đến cho mẹ.
”
Đường Tuế mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, đưa đến trước mặt mẹ Cố.
Mẹ Cố nhìn con cua trong hộp giữ nhiệt, màu sắc hương vị đều ngon, lập tức thèm nhỏ dãi.
“Món này có vẻ rất ngon.
”
Mẹ Cố cầm thìa bạc trong tay Đường Tuế, múc một miếng đưa vào trong miệng.
Mấy đứa con trai của bà ai cũng lạnh như băng, con dâu thì tuy có vẻ hiểu chuyện, hiếu thảo, nhưng không thân thiết như Đường Tuế.
Cô cảm thấy ngon nên đã mang một phần đến đây.
Mẹ Cố vừa ăn vừa đắc ý.
Sau khi ăn xong, bà đặt hộp giữ nhiệt xuống, hài lòng gật đầu.
“Món này khá ngon, là món gì vậy?”
Mẹ Cố dùng khăn lau miệng, nhẹ nhàng hỏi.
“Cua Moguai.
”
Đường Tuế ngẩng đầu, khuôn mặt mềm mại chứa đầy ý cười.
“Khó trách ăn ngon như vậy.
”
Mẹ Cố gật đầu.
Đúng lúc này, quản gia Lâm mang trái cây lên, nói xen vào một câu.
“Đầu bếp không biết cách làm món này, là cô chủ đã hướng dẫn đấy ạ.
”
Mẹ Cố vừa nghe xong, trên mặt càng vui mừng.
“Không ngờ tài nấu nướng của Tuế Tuế nhà chúng ta lại giỏi như vậy.
”
Đường Tuế…
Nước đi này Đường Tuế không ngờ tới.
Tại sao mẹ Cố có thể khen thẳng như vậy.
Không phải cô làm mà.
Đường Tuế chột dạ mím môi.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đếm ngược năm phút, nhớ phải than phiền nha.
Đường Tuế nhìn đám người xung quanh, lại nhìn mẹ Cố.
Mẹ Cố thấy Đường Tuế không được tự nhiên, lập tức nắm lấy tay nhỏ của cô: “Tuế Tuế, có phải Kim Triều bắt nạt con không?”
Đường Tuế nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là vành mắt hơi đỏ lên.
.
Danh Sách Chương: