“Tôi...”
“Bà nói cái gì?”
Mà Cố Đình Tước ngồi bên cạnh cũng nhanh chóng kéo cánh tay bà ta.
“Mẹ, mẹ sao thế, sao tự nhiên lại nói lung tung.”
Mẹ Cố:???
Ngay cả bà ta cũng không thể hiểu được, ok.
“Tôi nói gì á?”
Mẹ Cố buông tay, ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi nói là hai người càng cãi nhau quyết liệt thì ba mẹ con chúng tôi mới càng vui vẻ, ít nhất nếu Cố Đình Uyên có thể làm cho ông tức chết, vậy thì toàn bộ cổ phần sẽ thuộc về Đình Tước.”
“Chát...”
Cha Cố nghe thấy mẹ Cố nói lời ác độc như vậy thì lập tức tát bà ta một cái.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.
Đợi Mùa Phượng Nở
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Mẹ Cố bị đánh đến lảo đảo.
“Ông đánh tôi làm gì?”
“Bà nói đánh bà làm gì à? Bà làm chuyện xấu, bố đánh bà thì sao?”
Đường Tuế đứng lên, gia nhập cuộc chiến.
Mẹ Cố vốn bị cha Cố đánh đến đầu óc choáng váng, trong lòng bà ta cũng cảm thấy không đúng lắm.
Sao lại thế này!
Vì sao lời bà ta nói ra lại không giống như những lời đã suy nghĩ.
Giờ Đường Tuế lại đứng ra nói chuyện, nhất thời, mẹ Cố tức muốn hộc máu.
“Mày là đồ gà mái không thể sinh con, chỗ này không có chuyện của mày, mày ở đây nói cái gì, mày là cái thá gì.”
“Bà câm miệng cho tôi!”
Cố Đình Uyên thấy mẹ Cố ăn nói lung tung, còn dám nói Đường Tuế như thế.
Anh lập tức quát lớn.
Lúc này mẹ Cố nhìn Cố Đình Uyên, không khỏi cười nhạo.
“Còn không phải con khốn này nói năng lỗ mãng trước sao? Nếu không thì tao nói nó làm gì!”
“Còn mày nữa, con mẹ ma quỷ không có đầu óc của mày còn bị con giết chết.
Sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết mày thôi.”
Mẹ Cố vừa nói câu này xong, sắc mặt lập tức trở nên hoảng sợ, che miệng lại.
“Cái gì?”
Cha Cố nghe xong, mắt muốn nức ra: “Bà nói cái gì?”
Ông duỗi tay bóp cổ mẹ Cố, lắc mạnh.
“Bà nói cho tôi.”
Cha Cố kéo tay bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta.
Sắc mặt mẹ Cố đầy hốt hoảng, bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thôi, giờ chỉ cần bà ta không nói lời nào thì sẽ không sao cả.
Cho nên dù bọn họ làm gì, bà ta cũng sẽ không nói chuyện.
“Bà nói đi, có phải bà hại chết Bội Gia hay không.”
Cho dù cha Cố xô đẩy mẹ Cố ra sao, mẹ Cố vẫn không nói lời nào.
“Tôi đã báo cảnh sát, bà đến cục cảnh sát nói chuyện đi!”
Không biết Cố Đình Uyên đã gọi cảnh sát từ lúc nào, sau khi anh nói xong thì kéo Đường Tuế đứng ở một bên.
Sau khi cảnh sát đến thì trò cười này mới hạ màn kết thúc.
Cảnh sát đưa mẹ Cố đi thẩm vấn, sau khi mẹ Cố đến cục cảnh sát thì vẫn nghĩ mình không có tội gì, bọn họ sẽ không làm khó được mình.
Nhưng cuối cùng khi bà ta mở miệng thì đã nói hết sự thật.
Cuối cùng sự thật cũng được sáng tỏ.
Thì ra năm đó Tống Bội Gia gần như đã khỏi bệnh, nhưng mẹ Cố - người chăm sóc luôn ở bên cạnh bà đã đổi thuốc, hơn nữa mẹ Cố còn năm lần bảy lượt thấy sang bắt quàng làm họ với cha Cố, làm cho Tống Bội Gia nghĩ rằng hai người bọn họ ở bên nhau.
Cộng thêm tác dụng hỗn loạn của thuốc, tinh thần của bà lập tức không chịu nổi.
Bởi vì liên quan đến tội giết người, mẹ Cố bị bắt giam để thẩm vấn.
Chuyện của Tống Bội Gia luôn là cái gai chôn sâu trong lòng Cố Đình Uyên.
Hiện tại sự thật được sáng tỏ, thời điểm mẹ Cố ngồi tù, tất cả mọi mây mù đã tan biến, ánh nắng chiếu vào.
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc..
Danh Sách Chương: