Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đường Tuế cúi đầu, nhìn hai đứa bé đang ngạc nhiên.

"Tổ mẫu.

"
Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc nhưng vẫn gọi.

Thật ra, lúc ở thôn Khương gia bọn chúng cũng có tổ mẫu, nhưng tổ mẫu đối xử với bọn chúng không tốt chút nào, không đánh thì mắng, có cái gì ngon cũng sẽ không để phần bọn chúng.

Trong cảm nhận của bọn chúng thì tổ mẫu chính là đồ trứng thối, là con hổ cái.

Nhưng mà tổ mẫu hiền lành ở trước mặt này, giống như tượng quan âm trên bàn thờ vậy.

"Ôi.

"
Viên phu nhân thấy hai đứa gọi thì vui vẻ ra mặt, vội vàng khom lưng ôm lấy hai đứa bé.

Mềm mại, trên người vẫn còn mùi sữa.

Đây là cháu trai ngoan của bà đó.

Từ sau khi sinh đứa bé Vân Thần này, bà không còn khả năng sinh đẻ nữa, cũng may bà và tướng công xưa nay ân ái, tướng công không nạp thiếp.

Vốn nghĩ họ chỉ có một đứa con gái là Liên Kiều.

Ai ngờ rằng, con của bọn họ bị tráo đổi.

Mười mấy năm qua, đứa nhỏ nhận hết đau khổ.

Mà nhà bọn họ vẫn còn có cháu trai ngoan.


Viên đại nhân đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng muốn làm quen, nhưng lại ngại uy nghiêm hình tượng phụ thân đại nhân nên vẫn đứng đó.

Có điều nhìn thấy đứa nhỏ mềm mại được Viên phu nhân ôm vào lòng, nhất thời ông không thể kiềm chế được nữa, cũng ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ vào ngực.

"Ta là tổ phụ của các con.

"
Lúc Viên đại nhân nói lời này, cọng râu hai bên môi cũng hơi cong lên.

Viên phu nhân thấy vậy thì nở nụ cười, đôi mắt đỏ lên.

"Tổ phụ.

"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều ngửa cái đầu nhỏ lên, đồng thanh gọi.

"Ơi.

"
Viên đại nhân cao giọng trả lời, tay thì sờ đầu bọn nhỏ.

Viên phu nhân nghe vậy thì mím môi cười.

Đường Tuế nhìn thoáng qua Khương Vân Thần đứng bên cạnh.

Xem nào, hai đứa nhỏ này đâu có quan hệ gì với hai người bọn họ đâu trời.

Viên phu nhân ôm đứa bé không nỡ bỏ xuống.

Có điều cũng không quên chuyện quan trọng hôm nay.


"Nếu không các con theo chúng ta về xem chút một nhé.

"
Lúc hỏi cái này, Viên phu nhân thật ra có chút bất an, rất sợ Khương Vân Thần không đồng ý.

Khương Vân Thần không nói gì, ánh mắt đặt lên người Đường Tuế hỏi ý kiến.

Đường Tuế cũng không đành lòng, ngoại trừ không đành lòng đối với hai vị lão nhân, càng nhiều hơn là! cảm thấy Khương Vân Thần sống không được tốt cho lắm.

Lúc trước, giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần tăng cao như vậy, có một phần là công lao của đám người họ Khương kia.

Nàng hy vọng Khương Vân Thần cũng có thể được cha mẹ yêu thương.

"Được.

"
Đường Tuế gật đầu, sau đó cười cười giữ chặt tay Khương Vân Thần.

"Chàng nói xem có được không?"
"Được.

"
Khương Vân Thần cũng gật đầu.

Viên đại nhân và Viên phu nhân nghe vậy, ý cười nở rộ trên mặt.

Vốn nghĩ Khương Vân Thần không muốn theo bọn họ về, không nghĩ tới hắn lại là một người bị vợ quản nghiêm.

Hai người nhìn nhau cười cười, hết thảy mọi chuyện đều không cần nói ra lời.

Chuyện bị vợ quản nghiêm này thật sự không tệ, cảm giác khoảng cách giữa họ và đứa con càng ngày càng gần rồi.

Ban đầu vốn cảm thấy, người con lạnh lùng này chắc không phải loại dễ gần.

Hiện tại xem ra, có Đường Tuế ở đây, thêm hai đứa bé nữa, nói vậy rất nhanh người một nhà bọn họ sẽ vô cùng thân thiết.

Càng nghĩ, Viên đại nhân và Viên phu nhân càng thêm sung sướng.

Lúc về đến Viên gia, Viên gia đã sớm giăng đèn kết hoa giống như chào đón lễ mừng năm mới, Viên Liên Kiều cũng mặc một bộ đồ mới, đứng cạnh cửa kiễng chân mong ngóng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK