Đám người ào ào đi vào.
Hoàn toàn bỏ qua Tống Nhuyễn Nhuyễn đứng ở góc nẻo lánh, đội mũ đeo kính râm.
Tống Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, có chút không thể tin tưởng.
Cô ta lập tức chạy tới: “Tuế Tuế, Tuế Tuế!”
“Cô gái này, tôi đã nói không phải là khách VIP thì không thể đi vào chọn đồ.
”
Nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự ngăn cản Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Dường như chạm vào cây gai trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn, cô ta tức giận không thôi.
Đường Tuế thấy đã đủ chơi, lúc này chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn cách đó không xa.
“Tôi còn tưởng rằng cô đi rồi chứ.
”
Tống Nhuyễn Nhuyễn càng nghĩ càng tức giận, mình đứng ở chỗ này đợi hơn một tiếng, chân đã tê rần.
Tống Nhuyễn Nhuyễn tức muốn hộc máu: “Mới hơn một tiếng thôi, tôi chắc chắn sẽ chờ cô.
”
Lúc này Đường Tuế mới giả vờ không vui nhìn nhân viên xung quanh.
Lúc đầu nhân viên kinh ngạc nhìn thoáng qua Tống Nhuyễn Nhuyễn, lập tức bất đắc dĩ nói một câu.
“Trước kia cô Tống cũng không che chắn kín mít như vật, vì thế chúng tôi thật sự không nhận ra.
”
Trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn nghĩ Đường Tuế đang trút giận cho mình, lập tức thoải mái một chút.
Không ngờ Đường Tuế quan sát cô ta một lượt, tán thành gật đầu.
“Đừng nói các cô, tôi cũng không nhận ra.
”
“Nhuyễn Nhuyễn, sao cô lại bịt kín mít như thế! Có paparazzi đi theo cô à?”
Tống Nhuyễn Nhuyễn bị hỏi đến nghẹn họng, lúc trước cô ta đến trễ bởi vì không muốn người khác nhìn thấy cô ta dựa vào Đường Tuế mới có váy đẹp.
Hôm nay cô ta đặc biệt muốn mua trang phục ở đây.
“Cô mau tháo xuống đi, dáng vẻ này khó coi quá.
”
Đường Tuế cười như không cười nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn.
“Đúng vậy, cô Tống, dù sao chúng tôi cũng không phải chưa nhìn thấy cô.
”
Sau đó đám nhân viên xung quanh cũng gật đầu nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Tống Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể tránh được, chỉ có thể tháo mũ và kính râm xuống.
“Rắc…” Đường Tuế sắp xếp người bên ngoài, lập tức chụp lại Tống Nhuyễn Nhuyễn đủ mọi góc độ.
Tống Nhuyễn Nhuyễn không hề phát hiện ra, đi theo mấy người Đường Tuế vào phòng VIP.
Đây là phòng VIP đắt đỏ sang trọng nhất trong cửa hàng này, ngay cả đồ uống trà rẻ nhất cũng đến mấy triệu.
Bọn họ vừa đi vào, có người đưa dép lê mềm mại tới cho bọn họ thay.
Sau khi thay dép xong, lại đến phòng thay đồ ngủ.
Lúc này mới ngồi xuống sô pha, uống rượu vang đỏ, ăn điểm tâm, nhìn nhóm người mẫu mặc lễ phục dạ hội xếp thành một hàng trước mặt, cho bọn họ lựa chọn.
Đường Tuế uống một ngụm rượu, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt.
“Có phải vẫn chưa lấy ra thứ tốt đúng không?”
Cô quay đầu nhìn cửa hàng trưởng bên cạnh.
“Trời ơi, bà Lục, tôi nào dám!”
Cửa hàng trưởng cười ha ha: “Trong cửa hàng còn có một chiếc váy được đặt riêng, trên thế giới chỉ có một chiếc, nếu bà Lục thích thì tôi cho người đưa đến cho cô mặc thử.
”
Ý là người mẫu cũng không có tư cách mặc vào.
Tống Nhuyễn Nhuyễn vừa nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy nhẹ Đường Tuế.
“Tuế Tuế.
”.
Danh Sách Chương: