Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Muội về trước đây.

"
Nói xong lời này, lại cảm thấy trong lòng thấp thỏm, nàng ấy nhìn Đường Tuế đứng bên cạnh.

"Tẩu tử, tẩu đã nấu đồ ăn ngon cho muội, mấy cái chén đó cứ để đấy, chút muội qua rửa.

"
Khương Tiểu Muội nói xong vội vàng rời đi.

Khương Tiểu Muội đi rồi, ánh mắt của Đường Tuế lại dừng lại trên người Khương Vân Thần.

"Này, rửa chén.

"
Khương Vân Thần không tỏ thái độ, chỉ đứng lên cầm chén đi ra ngoài rửa.

Đường Tuế nhíu mày, trong lòng cảm thấy kì lạ.

Khương Vân Thần này cũng đâu có khó nói chuyện như vậy.

Nhưng mà! Hy vọng giá trị hắc hóa của hắn đừng tăng thêm nữa.

Nếu không! nàng sẽ xong đời.

Đường Tuế ra ngoài, nhìn thấy trên người hai đứa con mình đầy bụi bẩn, không khỏi nhíu mày.

Dáng vẻ của đứa bé rất đẹp, trắng trắng hồng hồng, nhưng mà hơi gầy một chút.


Nếu cho ăn đầy đủ, vậy có thể nuôi béo lên rồi.

"Nương nấu chút nước nóng, chút nữa tắm cho hai đứa.

"
Nói xong, nàng đi múc nước.

Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn nhau, đều không khỏi dùng hai tay che kín miệng nhỏ.

Nàng sẽ tắm rửa cho bọn chúng.

Không nghe nhầm chứ?
Từ khi bọn họ sinh ra, dường như nàng không thích hai đứa bọn chúng.

Chuyện tắm rửa cũng chỉ là ngẫu nhiên ứng phó.

Lần tắm rửa gần nhất đã là chuyện của một tháng trước, bây giờ trên người bọn chúng đã hơi ngứa rồi.

Cha vẫn luôn đọc sách trên trấn trên, hàng năm thì có nhiều tháng không về nhà, căn bản không có người chăm sóc chúng.

Hiện tại!
Hai đứa cắn môi dưới, không dám tin nhìn Đường Tuế.

Luôn cảm thấy, qua một đêm, người phụ nữ xấu xa kia đã thay đổi.

Còn nguyện ý tắm rửa cho bọn chúng.

Đường Tuế múc hai thùng nước, dễ dàng xách vào phòng bếp.

Khương Vân Thần đang cúi đầu rửa chén bên giếng theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo vài lần.


Trước kia đâu thấy nàng xách nước nhẹ nhàng như vậy, giống như không cần dùng sức ấy.

Bây giờ nàng khỏe thế à?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Ánh mắt hoài nghi của Khương Vân Thần vẫn luôn dừng ở trên người Đường Tuế.

Mà hai đứa tiểu đậu đinh thì đứng ngốc ở cửa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Tuế đang bận việc trong bếp.

Đường Tuế đang nấu nước, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu qua thì thấy con trai con gái đang nhìn chằm chằm nàng.

Nàng ngước mắt lên, cũng nhìn về phía bọn chúng.

Hai đưa nhóc nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Giống như con chuột đột nhiên bị dẫm phải đuôi vậy.

Đường Tuế nhìn đến vui vẻ, hai đứa bé trong nhà này đều rất đáng yêu.

Nàng nấu một nồi nước to, để tắm rửa cho bọn chúng, cũng đủ để nàng tắm luôn.

Đợi nước nóng lên, Đường Tuế khiêng bồn tắm đặt vào phòng bếp, vì trong bếp nhóm lửa nên có chút ấm áp.

Tắm rửa xong, hẳn sẽ không bị lạnh.

Huống chi, bây giờ đã quá trưa, trong phòng bếp có một cái cửa sổ rất to, ánh mặt trời từ đó chiếu vào đúng vị trí của cái bồn.

Vừa thích hợp để tắm rửa.

"Hai đứa nhanh cởi quần áo đi vào đi.

"
Đường Tuế chuẩn bị xong thì vẫy tay với hai đứa bé.

Đứa bé đứng ở cửa, tuy trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn với Đường Tuế, nhưng nhìn thấy bồn nước thì lại rất muốn tắm.

Đường Tuế giúp cô bé cởi quần áo, rồi đặt Tiểu Bảo vào bồn tắm, trước tiên gội đầu cho con bé rồi mới rửa sạch cơ thể.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK