Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trong hành lang trống trải, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở nho nhỏ của một cô gái trẻ.

 

“Anh Tiểu Phàm, anh thích loại hình như chị Du Nhiên, em, em có thể thay đổi mà. Em có thể biến thành bất cứ loại hình nào mà anh thích.”

 

Thẩm Từ Mỹ duỗi tay kéo lấy cánh tay của Cảnh Hách Phàm, lại bị hắn hất ra.

 

“Thẩm Từ Mỹ, tôi nói chưa rõ ràng hay sao? Tôi thích cô ấy, không bởi vì cô ấy là ai, mà chính vì cô ấy là cô ấy, chỉ cần là cô ấy, thì bất luận là dạng gì, tôi cũng đều thích!”

 

“Cho nên, tôi không thích cô! Mặc kệ cô có thể biến thành dạng gì, tôi đều sẽ không thích cô! Đã hiểu chưa?” Cảnh Hách Phàm bực bội đấm mạnh vào tường, thanh âm vang vọng trong dãy hành lang, mỗi một chữ như thấm rõ trong lòng Thẩm Từ Mỹ.

 

Từ tiếng nức nở thút thít của cô ấy dần chuyển thành tiếng khụt khịt, cuối cùng bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, khóc lớn.

 

Cảnh Hách Phàm dựa vào tay vịn cầu thang, tầm mắt nhìn thẳng vào con số 21 thể hiện số tầng trên vách tường, trong lòng không thể dậy nổi một chút nào thương tiếc với nước mắt và tiếng khóc của Thẩm Từ Mỹ.

 

Nếu đổi thành là người ấy, khả năng chỉ cần một chút mếu máo, hắn sẽ nhịn không được đau lòng vì cô.

 

Nhưng cô lại kiên đường như một khối sắt, chưa bao giờ biểu hiện yếu đuối trước mặt hắn, cho dù là mới trải qua một hồi nguy hiểm, cũng có thể bình tĩnh như là chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Vô tâm vô phế, khiến hắn một chút cơ hội thể hiện cũng không có.

 

“A.” Cảnh Hách Phàm cười tự giễu.

 

Cho nên cô mới có thể dễ dàng đẩy hắn đi như vậy! Không hề có một chút luyến tiếc nào.

 

“Từ Mỹ, cô là một cô gái tốt, cô rồi sẽ gặp được người đàn ông mà mình thích, người đó thích cô, yêu cô, đơn giản chỉ vì cô là chính cô, cô không cần phải vì bất kỳ người nào mà thay đổi chính mình.”

 

Thẩm Từ Mỹ dùng hai mắt đẫm lệ ngước nhìn về phía Cảnh Hách Phàm, có một loại cảm giác rằng hắn đang đứng trước mặt mình, nhung dường như lại đang cách mình rất rất xa.

 

“Nhưng người con trai đó… tuyệt đối không phải là tôi.”

 

Cảnh Hách Phàm kéo cửa cầu thang định bước ra ngoài, nhìn thấy Quý Du Nhiên đang đứng ở đó, chân mày xinh đẹp của cô hơi nhăn lại, nhìn hắn, cũng nhìn Thẩm Từ Mỹ đang khóc thút thít, mở miệng muốn nói lại thôi.

 

“Chị đi đây với tôi.” Cảnh Hách Phàm kéo Quý Du Nhiên rời đi.

 

“Tiểu Phàm. Từ từ đã.”

 

Quý Du Nhiên vẫn liên tiếp nhìn về hướng cầu thang, Thẩm Từ Mỹ vẫn như cũ vùi đầu ngồi xổm trên mặt đất, nhưng Cảnh Hách Phàm căn bản không để ý tới, hắn kéo cô vào một tầng khác đang trong quá trình thi công, chưa mở cửa.

 

Mãi đến khi Cảnh Hách Phàm và Quý Du Nhiên đã đi thật xa, Thẩm Từ Mỹ mới bắt đầu gào khóc.

 

Ước mong mười mấy năm nay trong nháy mắt đã hóa thành bọt nước, nước mắt của cô lúc này đã đem toàn bộ những bọt nước mơ mộng đó càng thêm trở nên mơ hồ cực kỳ, cuối cùng vỡ ra thành từng bọt khí nhỏ, bốc hơi trong không khí, dù chỉ là một xíu tưởng niệm cho cô cũng không còn.

 

Có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, càng ngày càng gần, Thẩm Từ Mỹ hoàn toàn không có ý định nhìn lên xem đó là ai, cũng không có tâm tình để ý bộ dạng mất mặt lúc này của bản thân sẽ có người khác nhìn thấy, cô hiện tại chỉ muốn bản thân có thể khóc to một trận.

 

Tiếng bước chân dừng lại bên người cô, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh nào, Thẩm Từ Mỹ lại khóc trong chốc lát, mới đưa mặt ra khỏi đầu gối, nhìn lên.

 

Một bịch khăn giấy xuất hiện trước mặt cô, các ngón tay thon dài trắng nõn cầm bịch khăn, cô ngẩng đầu nhìn lại, Lục Bắc với vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trước mặt cô, thân hình mảnh khảnh vậy mà lại chặn hầu hết toàn bộ ánh sáng, khiến cho khuôn mặt cô lúc này là một vùng tối tăm.

 

Trong tay hắn chính là một gói khăn giấy đó.

 

“Sao anh lại ở chỗ này?”

 

Thẩm Từ Mỹ hít mũi, lại lau mặt một phen, nước mắt đã khiến cho khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô trở nên lem luốc, nơi đáy mắt còn chảy ra một ít mascara, bôi đen như chú gấu trúc.

 

“Thật xấu.”

 

Lục Bắc không trả lời câu hỏi của cô, tay vẫn đưa khăn giấy đến trước mặt cô.

 

Biểu tình ủy khuất lúc ban đầu trên mặt Thẩm Từ Mỹ dần chuyển thành kinh ngạc, gương mặt gấu trúc nghẹn thành đỏ bừng, cô giận dữ hét lên: “Anh nói ai đó!? Anh mới là xấu! Người gì mà như con khỉ ốm!” Trên gương mặt trắng nõn của Lục Bắc hiện lên một tia đỏ ửng, cậu ta liếc mắt nhìn Thẩm Từ Mỹ, liền xoay người rời đi.

 

Thẩm Từ Mỹ cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, có hiện vài vết đen đen, đột nhiên ý thức được bản thân đã khóc thành một con mèo hoa.

 

“Này, anh đợi một chút!”

 

Lục Bắc dừng lại.

 

Thẩm Từ Mỹ gấp rút chạy tới, tới nơi thì lập tức đoạt lấy khăn giấy trên tay Lục Bắc, sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, rồi mang theo đôi mắt đầy nước đi vào toilet.

 

Lục Bắc đứng tại chỗ, nhìn bàn tay khi nãy bị Thẩm Từ Mỹ đụng vào, cúi đầu bật cười một tiếng: “Heo ngốc.”

 

Tầng lầu đã được thi công sắp hoàn thiện, không gian sáng ngời, dù vẫn đang trong trạng thái đóng cửa chưa hoạt động.

 

Lúc này không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Quý Du Nhiên vừa đi vào đã bị Cảnh Hách Phàm đè lên cánh cửa.

 

“Đều đã nghe được hết rồi sao?”

 

Quý Du Nhiên gật gật đầu: “...Ừ.”

 

Từ khi quen biết Cảnh Hách Phàm đến nay, hắn đều chưa bao giờ gọi tên cô đầy đủ, mà cô cũng chưa bao giờ gặp qua biểu tình đau thương như vậy xuất hiện trên mặt hắn.

 

Cho nên, cô hẳn đã thương tổn hắn rất sâu.

 

Thẩm Từ Mỹ khi thấy Cảnh Hách Phàm rời đi thì đã nhanh chân chạy theo hắn, cô do dự trong phút chốc rồi cũng quyết định theo sau nhìn xem, sau đó, liền nghe được những lời của Cảnh Hách Phàm nói với Thẩm Từ Mỹ.

 

Tôi thích cô ấy, không bởi vì cô ấy là ai, đơn giản chỉ vì cô ấy là cô ấy.

 

Nói thật, những lời này rất đã khiến cho cô cảm động, nhưng càng vì là cảm động, Quý Du Nhiên liền càng cảm thấy bản thân không gánh vác được tình cảm mãnh liệt như vậy từ Cảnh Hách Phàm.

 

Cô không thể hồi đáp ngang bằng với tình cảm của hắn.

 

Quý Du Nhiên thở dài, nở một nụ cười nhàn nhạt với Cảnh Hách Phàm.

 



“Tiểu Phàm, cậu còn trẻ, thanh xuân còn dài, còn rất nhiều lựa chọn, cậu không nên chỉ nhìn mỗi mình tôi, không nên lãng phí thời gian ở trên người tôi, cho nên, cậu vẫn là...”

 

“Đừng nói nữa! Không cho phép chị nói những lời này!”

 

Dùng nụ hôn để chặn miệng, những lời của Quý Du Nhiên đã bị Cảnh Hách Phàm dùng nụ hôn chặn lại.

 

Hắn hôn cuồng nhiệt, mút mạnh cánh môi của Quý Du Nhiên, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô không rời, cuốn vào trong miệng mình, dùng hàm răng khẽ cắn, còn bá đạo không cho phép cô tránh né kháng cự.

 

Hắn dùng đầu gối ngang ngược tách hai chân của Quý Du Nhiên, tay tiến vào trong áo cô, đẩy ra áo ngực, đặt tay lên nhũ thịt của cô, hung hăng xoa nắn.

 

“Vì sao... nơi này của chị lại cứng rắn như vậy?”

 

Cảnh Hách Phàm hôn cổ của Quý Du Nhiên, nhũ thịt trơn trượt mềm mại dưới tay cô, nhẹ nhàng nhấn lên, năm ngón tay như chìm vào trong bầu vú.

 

Hai người đều rõ ràng trong lòng, cứng rắn ở đây không phải là thứ đang được Cảnh Hách Phàm xoa nắn, mà là thứ ở bên trong, chính là tâm của Quý Du Nhiên.

 

“Vì sao lại luôn muốn đẩy tôi đi.”

 

“Vì sao luôn muốn tôi đi thích người phụ nữ khác.”

 

Tay còn lại của Cảnh Hách Phàm cắm vào trong quần lót của Quý Du Nhiên, ngón tay dựa vào mục đích của mình mà nhắm thẳng vào trong hoa huyệt, nhanh chóng trừu động, dam dịch phút chốc đã tuôn đầy.

 

Hô hấp của Quý Du Nhiên trở nên dồn dập, nói: “Bởi vì… tôi không định kết hôn sinh con, cậu không cần… lãng phí thời gian trên người tôi… Ưm… a...”

 

Đời trước cô bị vứt bỏ ở cô nhi viện, đời này nguyên chủ cũng lớn lên trong hoàn cảnh gia đình đơn chiếc.

 

Đối với chủ đề hôn nhân này, Quý Du Nhiên khinh thường nhắc tới.

 

Hàn Đình nói rõ bản thân hắn theo chủ nghĩa độc thân, kỳ thật chính cô chẳng phải cũng như thế sao?

 

Cho dù cô muốn thật tâm yêu đương, nhưng đúng là ý trên từ ngữ, thật sự chỉ dừng lại ở mức độ yêu đương mà thôi.

 

Cô không màng đến ánh mắt thế tục, không hề bận tâm đến việc tìm kiếm một người đàn ông để rồi kết hôn sinh con, cũng không tin vào thứ tình yêu hư vô mờ mịt này, càng không nghĩ đến việc sinh một đứa con rồi ký thác toàn bộ hy vọng của mình vào đó.

 

Thẩm Từ Mỹ nói rằng rất mong muốn được gả cho Cảnh Hách Phàm, còn cô thì sao?

 

Cô thật ra rất ích kỷ, cô chỉ muốn sống một mình.

 

Ngón tay rút ra, mang theo một hồ xuân thủy, thấm ướt làn váy của Quý Du Nhiên, cũng làm ướt ống tay áo của Cảnh Hách Phàm.

 

Hắn gác hai chân của Quý Du Nhiên lên cánh tay của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự kiên định rõ rệt.

 

“Hóa ra là vậy.”

 

Dương vật thay thế ngón tay, Cảnh Hách Phàm hơi thả lỏng người Quý Du Nhiên, phần mông hạ xuống, nơi khe huyệt ướt đẫm lập tức hút lấy đỉnh quy đầu thô cứng.

 

“Tôi còn tưởng rằng, là chị không thích tôi… chán ghét tôi.”

 

Hắn không giống như ngày thường sẽ ôn nhu tiến vào, mà là eo hông vận sức, tiến quân thần tốc, lao nhanh vào hoa huyệt.

 

Vùng eo của Quý Du Nhiên cương cứng, phía sau lưng dựa sát vào tường khiến cô không còn nơi nào để chạy trốn, cô hoàn toàn cảm thụ được dương vật nóng bỏng của Cảnh Hách Phàm từng tấc từng tấc xâm nhập vào thân thể cô, căng tràn trong cô.

 

Cô rũ đầu ngả vào vai của Cảnh Hách Phàm, cắn chặt cánh môi.

 

Cô sao có thể lại không thích hắn được chứ? Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà làm chậm trễ hắn.

 

“Nhưng mà...”

 

“Không có nhưng mà!”

 

Dương vật lại hướng về trước đỉnh thêm vài cái thật mạnh, hai viên tinh hoàn va chạm thật mạnh trên mặt cánh hoa, Cảnh Hách Phàm mạnh mẽ xâm nhập ra vào trong cô, cất lời thô suyễn, đánh gãy ý định nói tiếp của cô.

 

Đường đi càng lúc càng thông thuận, tốc độ thâm nhập của Cảnh Hách Phàm cũng càng lúc càng nhanh.

 

Mỗi khi Quý Du Nhiên định mở lời, hắn liền nảy sinh ý định độc ác trừu động rất mạnh, không cho cô một chút cơ hội để mở miệng, thao cho cô đến mức mềm nhũn rũ xương, chỉ có thể ghé vào bên vai hắn rên rỉ. “Baby à, tôi đã 21 tuổi rồi, đã sớm không phải là một cậu nhóc nữa rồi, tôi hiểu rõ ràng bản thân mình muốn cái gì.”

 

Quý Du Nhiên cắn lên áo của Cảnh Hách Phàm, tận lực khiến cho bản thân không phát ra âm thanh quá lớn.

 

“Chị không định kết hôn, được thôi, vậy thì không kết hôn.”

 

“Chị không nghĩ sinh em bé, được thôi, vậy thì không sinh.”

 

Hô hấp của Cảnh Hách Phàm càng thêm thô trọng, lực cắm cũng sâu hơn, vùi đầu vào bên cổ của Quý Du Nhiên, không ngừng nói lên những lời từ tận đáy lòng mình.

 

“Chị muốn như thế nào, thì tôi cũng sẽ theo chị hết.”

 

“Chúng ta cứ duy trì như bây giờ, được không?”

 

"Don't leave me alone… please."

 

Cao trào lên đỉnh khiến Quý Du Nhiên nhắm chặt mắt, thân thể cô run rẩy, nơi con tim cô run lên khi nghe được những lời này.

 

"Baby I love you."

 

Buổi sáng đông chí hôm nay, Quý Du Nhiên ăn xong chén sủi cảo nóng hổi thơm phức do dì Ngô nấu, liền đi theo Giản Đông Thần xuống lầu.

 

“Tiên sinh và phu nhân đi thong thả.”

 

Bước chân của Quý Du Nhiên ngừng lại, liếc nhìn Giản Đông Thần đang đứng bên cạnh.

 

Trên cánh tay của hắn là áo khoác của cô, trong tay còn xách theo túi của cô, một tay khác ôm lấy bờ vai cô, nơi đáy mắt không biết từ khi nào đã rút đi sự lạnh lẽo, và dần thay thế bằng sự ôn nhu mỗi khi nhìn cô.

 

Nhìn qua thì thật giống như một người chồng tốt.



 

“Đi thôi, lát nữa sẽ mất khá nhiều thời gian di chuyển đó.” Giản Đông Thần dịu dàng vén tóc ra sau tai cô.

 

Hôm nay hắn muốn đưa cô tới tham quan nhà xưởng sản xuất ở khu Kinh Giao, lộ trình đi xe sẽ mất 2 tiếng đồng hồ.

 

"Ừ."

 

Quý Du Nhiên quay đầu lại, gật đầu với dì Ngô một cái, cô cũng không sửa lại cách xưng hô của bà, dù sao cũng đã kêu nhiều ngày rồi, nếu muốn sửa lại thì việc giải thích cũng không phải một hai câu là đủ.

 

Cô ngại phiền toái, thôi thì dì Ngô thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế đó.

 

Lúc ngồi lên xe, Quý Du Nhiên liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô nói một câu “Tôi ngủ trong chốc lát” liền nhắm hai mắt dựa vào người Giản Đông Thần, chờ đến khi mở mắt ra, thì phát hiện đã đến nơi rồi.

 

Điện thoại rung lên, là Hồ Mộc Mộc gọi đến, làm xua tan đi chút buồn ngủ còn sót lại của cô.

 

“Alo! Du Nhiên! Tớ mới nghe Liêu Bằng kể chuyện của cậu, cậu sao lại không nói cho tớ biết! Tiêu Khải Lượng kia đúng là tên vương bát đản...”

 

Quý Du Nhiên đem điện thoại cách xa lỗ tai, trong ống nghe vẫn có thể truyền đến được chất giọng thao thao bất tuyệt của Hồ Mộc Mộc mắng người, cuối cùng là nhờ có Liêu Bằng bên cạnh nói gì đó, nên Hồ Mộc Mộc mới có thể hãm lại, hỏi cô gần đây như thế nào.

 

Quý Du Nhiên kể lại chuyện bản thân đã tự mở công ty, nghe thấy vậy Hồ Mộc Mộc tiếp tục một tràng cảm thán.

 

“Ai nha! Du Nhiên cậu chết với tớ! Cậu quên hết tình chị em rồi! Việc lớn như vậy mà lại không sớm kể cho tớ nghe.”

 

Hàn Đình mới từ phòng khách sạn đi xuống dưới sảnh, liền nghe thấy Hồ Mộc Mộc đang nói chuyện điện thoại, giọng nói lớn đến mức khiến cho các người khác khác phải đưa mắt nhìn sang.

 

Nghe được hai chữ “Du Nhiên”, hắn liền dừng lại bước chân, đi đến bên chỗ ngồi của hai người Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng.

 

“A! Lão đại, anh đã đến rồi. Mộc...”

 

“Không sao, cứ để cô ấy nói chuyện đi.”

 

Liêu Bằng vừa định thúc giục bạn gái của mình nhanh chóng kết thúc điện thoại, nhưng Hàn Đình đã ngăn cậu ta lại.

 

Hắn ngồi xuống bên cạnh Liêu Bằng, tùy tiện lật xem một tờ báo.

 

Hồ Mộc Mộc còn đang cao hứng phấn chấn nói chuyện cùng Quý Du Nhiên.

 

“Đây là một chuyện cực tốt đó. Tớ còn nói sao dạo này cậu bận rộn cái gì mà không thèm đếm xỉa đến tớ. Chờ trở về, tớ sẽ tặng cho cậu một bao lì xì chúc mừng thật lớn!

 

...Hai ngày tới thì không được rồi, tớ đang đi công tác ở thành phố S, có một án kiện liên quan đến một cô gái nhỏ.

 

Ừ ừ là Liêu Bằng phụ trách. Được rồi không nói nữa, trở về lại nói chuyện tiếp. Ừ bye bye.”

 

Cúp điện thoại, Hồ Mộc Mộc xoay người mới phát hiện Hàn Đình đã ở đây, hơn nữa vẻ mặt trắng bệch, tờ báo cầm trên tay cũng bị xoắn vặn muốn vo thành một cục.

 

Hàn luật sư bị sao vậy?

 

Anh cũng không biết.

 

Ánh mắt của Hồ Mộc Mộc và Liêu Bằng giao lưu với nhau.

 

“Cô ấy và Giản Đông Thần đính hôn với nhau sao?”

 

Thình lình, Hàn Đình mở miệng, thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, khiến người phát run đến đông lạnh.

 

Đính hôn? Giản Đông Thần?

 

Hồ Mộc Mộc vẻ mặt mơ hồ không hiểu gì hết.

 

Liêu Bằng cũng là vẻ mặt mơ hồ không hiểu gì hết.

 

Đầu óc của Hồ Mộc Mộc xoay chuyển nhanh hơn Liêu Bằng một nhịp, cô rất nhanh đã hiểu ra Hàn Đình hiểu lầm rồi.

 

Chuyện vui cô nói ở đây là việc Quý Du Nhiên mở công ty riêng.

 

Nghe Liêu Bằng nói, vụ án của Tiêu Khải Lượng là Hàn Đình bảo anh làm đại diện luật sư, nên mấy hôm trước anh đã đến nhà mới của Quý Du Nhiên, ở đó đã gặp được Giản Đông Thần, còn nghe được người giúp việc trong nhà gọi hai người là tiên sinh và phu nhân.

 

Có vẻ như cái miệng rộng của Liêu Bằng đã đem việc này kể lại cho Hàn luật sư rồi.

 

Kỳ thật Hồ Mộc Mộc cũng không dám kết luận mối quan giữa Quý Du Nhiên cùng Giản Đông Thần là gì, nhưng cô dám khẳng định một việc, rằng hai người họ tuyệt đối không đính hôn.

 

Nếu không thì khi nãy, Quý Du Nhiên đã nói cho cô nghe rồi.

 

“À à ừ.” Hồ Mộc Mộc hơi hơi gật đầu hai cái.

 

Tâm của Hàn Đình chìm sâu xuống đáy, đại não có chút choáng váng.

 

Hắn đỡ tay vịn ghế đứng lên, trầm thấp nói: “Hai người đi ăn đi, tôi có chút không khỏe, muốn đi lên nghỉ ngơi.”

 

Hàn Đình đi trở lại thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại, Liêu Bằng nhanh chóng kéo tay Hồ Mộc Mộc hỏi cô tin vừa rồi là thật hay giả.

 

“Đương nhiên là giả. Anh không được phép đi kể lại với Hàn luật sư.”

 

“Vậy sao em lại đi lừa gạt anh ấy? Không thấy vừa rồi đến cả đi, anh ấy cũng đi không nổi à?”

 

Hồ Mộc Mộc lắc lắc tay của Liêu Bằng: “Ai nha! Anh không hiểu! Hàn luật sư trên tòa án là bá vương, nhưng về mặt tình cảm thì lại là kẻ ngốc! Không ép buộc anh ấy một phen, thì anh ấy sẽ không nhìn rõ được tâm của mình!”

 

Liêu Bằng gõ nhẹ vào trán của Hồ Mộc Mộc: “Chỉ dựa vào chút ý xấu này của em thôi sao!”

 

Hồ Mộc Mộc sờ sờ trán, miệng nói: “Nào có! Em đây chính là muốn giúp anh ấy!”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK