Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Màn đêm bao phủ, trên con đường cao tốc dài dằng dặc, từng bông tuyết của đêm Giáng sinh bay phiêu phiêu trong không khí.

 

Một tiếng pháo hoa nổ lách tách nơi phương xa, hai giây sau, một chiếc xe khác vượt lên.

 

“Nhanh thêm chút nữa đi.”

 

Quý Du Nhiên căng thẳng nắm chặt di động, cô thất thần nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài xe, không ngừng cắn môi.

 

Kim tốc độ trên màn hình xe đã hiển thị con số 180km/h, Giản Đông Thần không tăng nhanh tốc độ nữa. “Em đừng vội, tôi đã phái người đến bệnh viện xem xét rồi, dì sẽ không có việc gì đâu.”

 

Mẹ Quý đột nhiên ngất xỉu, cô gái tên Toa Toa là nhân viên luống cuống với tình huống trước mắt, điều cô bé nghĩ đến trước tiên không phải là gọi cấp cứu, mà là gọi cho Quý Du Nhiên.

 

May mắn là Toa Toa cũng không phải quá ngốc, gọi cho Quý Du Nhiên hai lần không được, liền nhớ ra phải gọt cho xe cấp cứu.

 

Tập đoàn Giản Ảnh có một công ty ở quê Quý Du Nhiên, Giản Đông Thần đã gọi cho người phụ trách ở đây trước tiên chạy đến bệnh viện để kiểm tra tình hình.

 

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhưng tâm lý bất an cũng không có vì lời nói của Giản Đông Thần mà giảm bớt nửa phần.

 

Giản Đông Thần nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, hơi hơi nhíu mi.

 

Tốc độ cuối cùng cũng đã vượt qua con số 180.

 

“Giang tổng, bọn họ lái quá nhanh, với thời tiết này mà đi như vậy thì rất nguy hiểm.”

 

Trên chiếc Roll Royces đang đi sát phía sau, người tài xế lo lắng nói với người đàn ông ở ghế phía sau.

 

Giang Dĩ Thành nhìn thoáng qua đuôi xe phía trước đang xa dần, ngực trầm xuống.

 

Nếu bên trong chỉ có một mình Giản Đông Thần thì hắn mặc kệ chiếc xe đó chạy nhanh như thế nào, nhưng vì bên trong còn có cả mèo hoang nhỏ của hắn.

 

“Tăng tốc đuổi theo họ đi.”

 

Tài xế thu được chỉ thị, cũng chỉ biết cắn răng dẫm chân ga, đánh lên vạn phần tinh thần.

 

Lộ trình bình thường mất ba tiếng đồng hồ, nhóm người Quý Du Nhiên chỉ dùng 1 tiếng rưỡi để đến nơi.

 

Quê quán của Quý Du Nhiên thuộc một thị trấn du lịch ở thành phố C, bệnh viện trong trấn không đủ thiết bị y tế, nên xe cứu thương trực tiếp chở bà đến bệnh viện trong thành phố.

 

Ngoài phòng cấp cứu, Quý Du Nhiên gặp được Toa Toa và nhân viên của Giản Đông Thần.

 

“Chị Tiểu Nhiên! Chị Tiểu Nhiên!” Một cô gái trẻ với mái tóc tém nhìn thấy Quý Du Nhiên, liền chạy nhanh tới. “Toa Toa, mẹ chị thế nào rồi?”

 

“Bác sĩ nói dì Quý đột phát bệnh tim, đang phải cấp cứu.”

 

Trước mắt Quý Du Nhiên trở nên tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần chạy nhanh tới đỡ cô.

 

Hai người đỡ Quý Du Nhiên ngồi xuống, Giản Đông Thần hỏi rõ tình huống với người hắn cử đến trước, Toa Toa cũng đứt quãng kể lại cho Quý Du Nhiên tình hình câu chuyện.

 

Hôm nay là đêm Giáng sinh, mẹ Quý cho Toa Toa và các nhân viên khác được nghỉ sớm để chơi lễ, qua bữa cơm chiều bà đã tới nhà nghỉ để trông coi thay.

 

Toa Toa vừa thay xong bộ đồng phục, vừa lúc nhìn thấy mẹ Quý đang nghe điện thoại, lúc ấy sắc mặt của mẹ Quý thoạt nhìn đã không tốt rồi, nên Toa Toa bắt đầu cảm thấy không yên tâm.

 

Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, mẹ Quý liền ngất xỉu té xuống đất, vì thế Toa Toa liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý Du Nhiên.

 

“Chị Tiểu Nhiên, em đã tải ghi âm cuộc gọi, chị nghe thử một chút đi.”

 

Vì đa phần khách hàng gọi tới sẽ hỏi giá cả, chi tiết phòng ốc, cũng như yêu cầu đặt phòng, mẹ Quý muốn đảm bảo đúng thông tin, nên đã cài đặt ghi âm cho tất cả các cuộc gọi.

 

Quý Du Nhiên lấy một bên tai nghe từ điện thoại của Toa Toa, click mở đoạn ghi âm kéo dài 3 phút.

 

“...Con gái của bà là cái thứ đê tiện không biết xấu hổ! Hại con trai Tiểu Lượng chúng tôi phải ăn cơm tù!”

 

“Cô ta ở bên ngoài làm bậy không nói, kết quả còn muốn cắn ngược lại con trai ngoan của chúng tôi!”

 

“...Thượng bất chính thì hạ tắc loạn, thứ có cha sinh mà không có cha dưỡng, mẹ con hai người về sau nhất định sẽ gặp báo ứng!”

 

Quý Du Nhiên không biết bản thân đang mang tâm tình gì khi nghe xong đoạn ghi âm này, Giang Dĩ Thành nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, đang chuẩn bị cầm lấy tai nghe để nghe, thì bị Quý Du Nhiên đè tay lại.

 

Mặt cô không mang biểu tình, xóa đi đoạn ghi âm, sau đó vùi đầu vào hai chân, trong lòng sinh ra vô số tự trách.

 

Nếu không phải do cô liên tục lần lữa, nếu cô có thể sớm đem chuyện giữa cô và Tiêu Khải Lượng kể rõ với mẹ, thì mẹ cô sẽ không đột nhiên chịu đựng sự nhục nhã và kích thích này.

 

Đều do cô. Đều do cô.

 

Hốc mắt nóng lên, chóp mũi cay cay, chất lỏng từ bên hốc mắt lăn dài trên khuôn mặt, thấm ướt lớp vải vóc dưới thân, hai vai run run.

 

Giang Dĩ Thành đang ngồi bên cạnh Quý Du Nhiên và Giản Đông Thần đang nói chuyện với cấp dưới, thấy cảnh này, đều ngây ngẩn cả người.

 



Bọn họ chưa từng gặp qua cảnh Quý Du Nhiên rơi lệ.

 

Từ lúc bọn họ quen biết cô, cô vẫn luôn là bộ dạng nữ dũng sĩ kiên cường, vô luận gặp cảnh khốn khó nào thì đều có thể vân đạm phong khinh vượt qua.

 

Không ngờ tới cô cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc rơi nước mắt.

 

Giang Dĩ Thành nhẹ nhàng cởi áo khoác, khoác lên lưng của Quý Du Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cô, như đang an ủi một đứa trẻ mới sinh.

 

Tuy khuôn mặt cô vẫn còn đang chôn vào hai bên đầu gối, nhưng Giang Dĩ Thành vẫn tưởng tượng được bộ dạng lệ tuôn rơi của cô.

 

Mèo hoang nhỏ của hắn khổ sở, tâm tình của hắn đột nhiên cũng không tốt chút nào, dường như những giọt nước mắt đó như là cơn mưa đá liên tục xối vào lòng hắn.

 

Giản Đông Thần nhìn tình hình lúc này của Quý Du Nhiên, bản thân hắn cũng không dễ chịu, hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này của cô, năm đó khi cha mẹ hắn gặp tai nạn đưa vào bệnh viện, bản thân hắn cũng đã cảm nhận được một sự bất lực trước nay chưa từng có.

 

Nếu có thể, hắn thật sự muốn tạo một khoảng trời riêng chỉ vì người phụ nữ này, vào thời điểm cô yếu ớt nhất thì hắn có thể cho cô một bả vai để dựa vào, chứ không phải như bây giờ, để cô giống như một con đà điểu co đầu trốn tránh mọi người.

 

Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu.

 

Tin tốt là, mẹ Quý đã qua giai đoạn nguy hiểm.

 

Nhưng tin tức xấu là, bệnh viện của thành phố C áp dụng phương pháp trị liệu bảo thủ, nhưng tình hình của mẹ Quý khá nghiêm trọng, trước mắt sẽ không phù hợp với dạng phương pháp này, điều cần thiết bây giờ là một cái đánh giá khách quan để xem thử bà có phù hợp việc giải phẫu hay không.

 

Giang Dĩ Thành lập tức liên hệ một vị chuyên gia nổi tiếng trong ngành, sáng sớm hôm sau liền chuyển mẹ Quý đến bệnh viện của thủ đô.

 

Việc phẫu thuật được ấn định vào một tuần sau, chờ sau khi tình hình sức khỏe của mẹ Quý ổn định thì sẽ thực hiện. Quý Du Nhiên tạm thời dừng việc ở công ty, mỗi ngày đều chạy đôn chạy đáo chăm sóc cho mẹ nằm trong viện.

 

Đại đa phần các việc trong công ty đều do Giản Đông Thần giúp cô trông nom, các cửa hàng cũng bắt đầu tung sản phẩm ra thị trường, phiên bản mới nhất của búp bê yooka sau một tiếng đồng hồ lên kệ, đã lập tức được tranh mua sạch bách, đợt xuất xưởng tiếp theo dự kiến là hai tháng nữa.

 

“Mẹ, hôm nay con học nấu món canh này, mẹ nếm thử xem sao?”

 

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Quý Du Nhiên nhìn thấy mẹ Quý đang nói chuyện vui đùa với Giang Dĩ Thành.

 

“Giang tổng sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?”

 

Quý Du Nhiên đi vào, đưa mắt qua nhìn Giang Dĩ Thành một cái, đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn.

 

Mấy ngày nay, không riêng Giang Dĩ Thành, Giản Đông Thần và Cảnh Hách Phàm cũng thường xuyên lại đây, mỗi lần đều cầm theo một đống đổ bổ, lại cùng mẹ cô nói chuyện một lúc, cứ như đang so bì mức độ ấn tượng đối với mẹ cô vậy.

 

Nhờ vào phúc của Giang Dĩ Thành, phòng bệnh của mẹ Quý được xếp vào phòng đặc biệt, 24 giờ luôn luôn có bác sĩ điều dưỡng chăm sóc, đồ ăn và thức uống cũng phối hợp với chuyên khoa dinh dưỡng để có thực đơn tốt nhất cho sức khỏe.

 

Tuy rằng không cần Quý Du Nhiên phải nhọc lòng quá nhiều, nhưng cô vẫn muốn làm chút gì đó cho mẹ, nên hôm nay cô nói dì Ngô chỉ mình nấu canh để mang tới cho bà bồi dưỡng.

 

“Nhiên Nhiên à, sao con lại nói như vậy, thật là thiếu lễ phép quá.”

 

Mẹ Quý tuy ngoài miệng nói lời răn dạy, nhưng trong mắt bà là tràn đầy tình yêu thương với con gái mình.

 

Giang Dĩ Thành cười đứng lên: “Không sao đâu dì ạ, buổi chiều con sẽ tới nữa, giờ con xin phép đi ạ, dì cố gắng nghỉ ngơi, có việc gì thì cứ báo với bác sĩ và điều dưỡng ở đây ạ.”

 

Mẹ Quý chậm rãi ngồi dậy khỏi giường bệnh: “Thật đã làm phiền Giang tiên sinh quá nhiều rồi, Nhiên Nhiên, mau đi tiễn cậu ấy đi.”

 

Quý Du Nhiên “a” một tiếng, đặt canh bày lên bàn cạnh giường, múc ra một chén: “Mẹ, con tiễn anh ấy ra về, mẹ từ từ uống, cẩn thận nóng.”

 

Dãy hành lang nơi tầng của phòng Vip không có người bệnh nào, vậy nên Giang Dĩ Thành rất tự nhiên cầm tay của Quý Du Nhiên, cô trừng hắn một cái không nói lời nào, cũng không giãy thoát, một đường theo hắn tới trước cửa thang máy.

 

Hình như từ hôm hắn và Giản Đông Thần thấy biểu cảm mất khống chế lúc ở bệnh viện, thì hai người đó tự động xem cô trở thành con nít.

 

“Giang Dĩ Thành, cảm ơn anh.”

 

Đến cửa thang máy, Quý Du Nhiên ấn nút đi xuống, nhìn như một câu nói thuận miệng như thật ra vô cùng thiệt tình.

 

Sống suốt 28 năm nay, chỉ có lần gặp mẹ Quý ngất xỉu là cô trở nên hoảng loạn.

 

Khi cô nhìn vào ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu, tất cả sự bình tĩnh và lý trí của cô đều biến mất tăm mất dạng, sự khẩn trương thể hiện rõ đến từng chân tơ kẽ tóc.

 

Cô thật vất vả lắm mới có một người thân của mình, cô rất sợ hãi nếu sẽ bị mất đi một lần nữa.

 

Nếu lúc ấy không có Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành ở bên người, thì với đầu óc hỗn loạn của bản thân lúc ấy chắc chắn sẽ không thể giúp cô xử lý thỏa đáng tình huống của mẹ.

 

Giang Dĩ Thành bao lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô frong tay mình.

 

“Vậy em tính cảm ơn tôi như thế nào?”

 

Quý Du Nhiên mỉm cười, rút tay ra từ tay hắn, vặn vặn ngón tay.

 

Giang Dĩ Thành cúi đầu, Quý Du Nhiên vòng lấy cổ hắn, đặt lên mặt hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

 

“Giang Dĩ Thành, chân thành cảm ơn anh.”

 

Giang Dĩ Thành nâng khóe môi, tâm tình cũng giống như thời tiết ngày hôm nay, sáng lạn rực rỡ.

 



Hắn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng không bôi son của Quý Du Nhiên, nói: “Thế này vẫn chưa đủ thành ý.”

 

Quý Du Nhiên buông hẳn ra, chạy nhanh về một phía, thuận tiện trừng mắt hắn một cái, ý tứ dường như muốn nói, đây là bệnh viện, anh định làm gì?

 

Nụ cười của Giang Dĩ Thành càng sâu, hắn sửa sang lại cổ áo: “Đúng rồi, khi nãy dì hỏi tôi đã có gia đình chưa, em nói xem ý của dì là gì?”

 

Đinh!

 

Cửa thang máy mở ra, Quý Du Nhiên đẩy Giang Dĩ Thành đi vào.

 

“Đi thong thả, không tiễn.”

 

Tiễn Giang Dĩ Thành đi, Quý Du Nhiên trở lại phòng bệnh, mẹ Quý đã uống cạn chén canh.

 

“Mẹ ơi, ngon không ạ?”

 

Quý Du Nhiên dọn chén, ngồi vào bên cạnh mẹ Quý, cầm lấy dao bắt đầu gọt táo.

 

Mẹ Quý gật gật đầu, lại từ ái nhìn cô một hồi.

 

“Nhiên Nhiên, không hiểu sao mẹ lại cảm thấy nửa năm nay con đột nhiên trưởng thành rất nhiều.”

 

Vỏ trái táo mất đi sự liên tục, đột ngột bị đứt đoạn, Quý Du Nhiên cúi đầu không nói, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Mẹ, thực xin lỗi, chuyện của con và Tiêu Khải Lượng không nên giấu mẹ.”

 

Sau khi mẹ Quý tỉnh lại, mẹ con hai người đều không ai nhắc lại cuộc ghi âm điện thoại và tên Tiêu Khải Lượng kia.

 

Cô vốn định chờ thân thể mẹ Quý tốt lên một chút thì sẽ nói lời giải thích, lời đã chuẩn bị hết, thôi thì lần này đem tất cả nói ra luôn một lần.

 

“Mẹ, lời của cha mẹ hắn ta nói trong điện thoại tất cả đều là nói dối, con không có.”

 

“Không cần phải nói! Mẹ biết!”

 

Mẹ Quý đánh gãy lời nói của Quý Du Nhiên, lấy quả táo đang gọt ra khỏi tay cô, thay cô tiếp tục gọt vỏ.

 

“Mẹ sao có thể không tin con được? Những chuyện sai lầm trong quá khứ thì không nên suy nghĩ nhiều về nó nữa,.con còn trẻ, cuộc sống nên hướng về phía trước.”

 

Mẹ Quý thở dài.

 

“Mẹ chỉ là đau lòng cho con, đau lòng bảo bối của mẹ đã gặp phải người không tốt, đau lòng cho đứa con được mẹ che chở từ nhỏ đến lớn, bây giờ đã biết học cách chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu cho mẹ nghe nữa rồi.” Vỏ trái cây một đường gọt sạch, mẹ Quý đặt trái táo đã gọt vỏ sạch sẽ vào frong tay Quý Du Nhiên, rồi vỗ vỗ tay cô.

 

“Mẹ chỉ đang tự trách bản thân, trách chính mình không thay con nhìn người, nếu để mẹ gặp lại tên tiểu tử họ Tiêu đó, mẹ nhất định phải hung hăng cho hắn ta hai bạt tai, hắn cư nhiên dám khiến cho bảo bối mẹ cưng chiều hết mực lại phải nhận ủy khuất.”

 

Giọt lệ tích trong hốc mắt bắt đầu tuôn như hạt châu, tí tách rớt xuống, Quý Du Nhiên không biết bản thân hóa ra lại là người thích khóc như vậy, cũng chưa từng nghĩ một người cô đơn như cô, cũng sẽ có ngày có người thay cô chống lưng.

 

Mẹ Quý vuốt ve mái tóc dài của Quý Du Nhiên. “Được rồi! được rồi! mới vừa rồi còn nói là đã trưởng thành, kết quả xoay đầu lại thì lại giống như khi nhỏ thích khóc nhè.”

 

Bàn tay ôn nhu như có ma lực, hoàn hảo bổ sung vào trái tim khuyết thiếu tình thương của Quý Du Nhiên. “Đúng rồi, Nhiên Nhiên, vị Giang tiên sinh kia, Giản tiên sinh, còn có cậu nhóc tên Tiểu Phàm mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, bọn họ có phải đều có mối quan hệ tốt với con hay không? Mẹ cảm thấy tất cả bọn họ hình như đều có ý kia với con.” “Mẹ! Không có, mẹ đừng đoán mò!” Quý Du Nhiên nhanh tay lấy khăn giấy lau khô nước mắt: “Bọn họ đều là cổ đông trong công ty con, chúng con chỉ là bạn bè thôi ạ.”

 

Những lời này khi nói, Quý Du Nhiên thật sự chột dạ, nên càng nói càng nhỏ giọng dần, cô cúi đầu gọt đi phần ngoài của trái táo bị đen đi do để ngoài không khí quá lâu.

 

Mẹ Quý có chút tiếc hận nói: “Mẹ thật sự không có mắt nhìn người lắm đâu, rốt cuộc thì khi mẹ còn trẻ cũng đã nhìn người không chuẩn, nhưng Nhiên Nhiên à, con ngàn vạn lần đừng chỉ vì thế mà nản lòng, trên thế giới này không hề thiếu đàn ông tốt đâu con à.”

 

Quý Du Nhiên cắt quả táo thành những mảnh nhỏ, đưa cho mẹ Quý.

 

“Mẹ, con không gả chồng, con ở cạnh mẹ cả đời được không ạ?”

 

“Như vậy sao được!?”

 

Mẹ Quý cắn một miếng táo trong miệng: “Hơn nửa đời của mẹ đã vất vả rồi, nhưng ít nhất vẫn còn có con, trong lòng ít nhiều cũng có an ủi, nhưng nếu con không gả chồng, về sau già rồi bên người không chồng không con, thì phải làm sao bây giờ?”

 

Quý Du Nhiên vừa định phản bác thời buổi hiện đại đã khác xưa rồi, cô đã có kinh tế của riêng mình, đến khi già thì cùng lắm là vào viện dưỡng lão! Kết quả mẹ Quý lại nhét miếng táo vào miệng cô.

 

“Thêm nữa, mẹ còn muốn ôm cháu! Hàng xóm xung quanh nhà chúng ta đều có cháu trai cháu gái, mỗi ngày khi họ đi bộ với mẹ đều kể chuyện cháu của họ ngoan ngoãn như thế nào, mẹ nghe xong cảm thấy hâm mộ vô cùng!” Quý Du Nhiên nhai táo, trong đầu còn đang suy nghĩ là vị bà cô bà dì nào thích khoe khoang như thế, thì đã nghe

được tiếng thở dài của mẹ Quý.

 

“Nhiên Nhiên, nếu nhóm người Giang tiên sinh con cảm thấy không thích hợp, vậy thì chờ mẹ khỏe lên rồi thì sẽ thay con tìm kiếm đàn ông tốt, đến lúc đó con không được phép lấy lý do lý trấu nữa.”

 

Ngụm táo trong miệng Quý Du Nhiên thiếu chút nữa là tắc trong cuống họng.

 

Sao chỉ mới từng tuổi này mà cô đã bước lên con đường xem mắt rồi.

 

“Dì Quý ơi, nên làm trị liệu rồi ạ.” Nữ điều dưỡng tiến vào phòng, gật đầu chào Quý Du Nhiên.

 

Bởi vì có điều dưỡng, nên Quý Du Nhiên thuận lợi tránh được một lần đề tài mẫn cảm này.

 

“Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi trong chốc lát đi, con về công ty một chuyến, lát tối con sẽ đến.”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK