Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Thời điểm Quý Du Nhiên đem đơn xin từ chức nộp cho bộ phận nhân sự, giám đốc nhân sự trưng ra vẻ mặt khó xử, liên tục hỏi cô nhiều lần rằng Giang tổng đã biết việc này chưa.

 

Quyết định từ chức là đột nhiên nghĩ đến, Quý Du Nhiên dĩ nhiên vẫn chưa thông báo cho Giang Dĩ Thành, ngẫm lại thì lúc ấy hợp đồng là do chính Giang Dĩ Thành ký với cô, nên lúc này vẫn nên đi qua báo với hắn một tiếng.

 

Vì thế cô nói với giám đốc nhân sự, việc từ chức cô sẽ tự nói với Giang Dĩ Thành, để ông ta yên tâm nhận lấy đơn từ chức của là cô.

 

Sau khi rời khỏi bộ phận nhân sự, Quý Du Nhiên liền đi lên tầng cao nhất của cao ốc, nhưng cô lại được thông báo hôm nay toàn bộ hành trình của Giang Dĩ Thành đều là ở bên ngoài, hơn nữa sáng sớm mai hắn còn bay đi Thâm Quyến.

 

Năm nay Giang thị thu mua hai cái khách sạn, trước mắt vừa xong quá trình tu sửa, Giang Dĩ Thành đang ở hiện trường thị sát thành quả, vì thế vào lúc Quý Du Nhiên gọi cho hắn, hắn trực tiếp gọi cô đi qua đó, nói là muốn cô nhìn của khách sạn có đạt tiêu chuẩn hay không, rốt cuộc thì trước khi từ chức cô vẫn là tổng giám thiết kế in thiết nhất thi xem của công ty.

 

“Tôi chỉ là người thiết kế tranh minh họa, chứ không phải là kiến trúc sư, anh cho là tôi có thể đánh giá được cái gì chứ?”

 

Dưới ánh sáng xa hoa, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng đến phát sáng, phủ trên đó là một lớp vải bằng da dê màu nâu thẫm để trang trí, Giang Dĩ Thành đi xa xa ở phía trước, Quý Du Nhiên đi tụt lại phía sau hắn, nhỏ giọng thì thầm một câu.

 

Giang Dĩ Thành nghe câu của cô mà thả chậm bước chân, chờ cô cùng song hành, hạ giọng nói: “Không nghe nói qua nhà tư bản đều thích bóc lột nhân công sao?”

 

Quý Du Nhiên cao 168cm, mang thêm giày cao gót thì cũng sẽ tầm 175cm, so với chiều cao trung bình của phụ nữ thì đã tính là cao, vậy mà khi đi bên cạnh Giang Dĩ Thành, vẫn cảm giác rõ ràng một sự áp bách từ hắn.

 

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Mặc kệ, dù anh nói gì thì tôi cũng không làm, anh cũng không phải không biết là tôi đang chăm mẹ nằm viện, công ty mới mở lại bận rộn như vậy, gần đây tôi mệt muốn chết rồi.”

 

Quý Du Nhiên bản thân cũng không phát hiện được ngữ khí khi cô nói chuyện với Giang Dĩ Thành đã tự giác mang theo ý làm nũng, đôi môi hồng hào như thạch trái cây hơi chu lên, Giang Dĩ Thành nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, nhớ tới một tràng tính ái trong phòng hội nghị khi trước, bụng dưới bắt đầu bốc hỏa, cơn lửa nóng dần nhảy nhót lung tung.

 

“Được rồi, được rồi, tổ tông của tôi ơi, em muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, được chưa?”

 

Giang Dĩ Thành cơ hồ là hạ thấp người đến bên tai Quý Du Nhiên nói, cánh môi như có như không cọ qua vành tai cô.

 

Quý Du Nhiên nhất thời đỏ mặt, gấp gáp bước nhanh về trước, bỏ hắn lại phía sau.

 

Cách xa hai người 1 mét chính là nhóm người phụ trách khách sạn và các kỹ sư, bọn họ nhìn mặt nhau, đến thở cũng không dám thở mạnh.

 

“Khụ. Chủ tịch, dãy phòng phía trước chính là phòng tổng thống của khách sạn, trước mắt có tổng cộng 8 phòng, dự định đến lúc khai trương sẽ niêm yết giá là 12,8 vạn.”

 

Người phụ trách bắt đầu giới thiệu cho Giang Dĩ Thành các gian tổng thống, Quý Du Nhiên đứng bên cạnh nghe mà muốn líu lưỡi.

 

Chiếm hết ba tầng lầu, tổng diện tích là 600m2, gồm phòng ngủ, phòng giải lao, phòng khách, phòng tập thể hình, cái gì cũng có, khắp nơi đều được trang trí bằng các bức họa và các món đồ cổ trang nhã, ngoài cửa sổ chính là khu di tích đại danh đỉnh đỉnh Tử Cấm Thành.

 

Quý Du Nhiên nhớ rõ lúc trước Giản Đông Thần cũng có bao trọn một gian tổng thống ở một khách sạn nào đó, thời điểm lần đầu tiên cô tỉnh lại trong thế giới này chính là trong gian phòng tổng thống đó.

 

Kỳ thật nếu xét về công năng thì các phòng tổng thống phòng nào cũng giống phòng nào, nhưng căn phòng khi trước của Giản Đông Thần là của một khách sạn có danh tiếng lâu đời, về mặt trang hoàng và vị trí địa lý khẳng định là không thể xa hoa hiện đại bằng khách sạn này của Giang Dĩ Thành.

 

Giá một đêm là gần 13 vạn, đối với người bình thường mà nói thì chính là bằng với một chiếc ô tô.

 

Quý Du Nhiên hiện tại có thể lý giải Giản Đông Thần vì sao có thể chỉ vì một lần lăn giường với cô mà đã mắt cũng không nhảy ném ngay cho cô chi phiếu 10 vạn.

 

Chút tiền ấy, với đám người này, bất quá còn chưa bằng một đêm phòng ngủ của họ.

 

Cô cảm thấy bản thân gắng sức mở công ty, đối với Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần mà nói, chắc chỉ là một con nhóc đang chơi trò chơi, vậy mà người họ còn không biết mệt theo cô chơi cùng, thật cũng làm khó họ quá rồi.

 

Người phía khách sạn còn đang lưu loát giới thiệu, Quý Du Nhiên lười muốn nghe nữa, liền tự mình đi lên lầu trên.

 

Tầng này là khu vực nghỉ ngơi, gồm hai gian phòng ngủ, trong mỗi phòng đều có phòng tắm, một phòng khách nhỏ, cùng với phòng để quần áo, Quý Du Nhiên đi chút thôi mà suýt nữa đã lạc đường, cuối cùng là đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh bên ngoài.

 

“Đẹp không?”

 

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, cằm để lên vai trái cô.

 

Quý Du Nhiên giật mình né tránh một cái, Giang Dĩ Thành lại chặt chẽ vây cô vào trong ngực mình, thổi khí bên tai cô.

 

“Yên tâm, nơi này không có người khác.”

 

Lời này ám chỉ quá rõ ràng, Quý Du Nhiên lập tức liền phản ứng lại, trách không được gia hỏa này nhất định muốn cô phải tới đây.

 

Giang Dĩ Thành chậm rãi hôn lên mái tóc, vành tai, gương mặt cô. Ở trên da thịt cô lưu lại từng tầng nhiệt khí.

 

“Lần trước chuyện đồng ý với tôi, có phải nên đến lúc thực hiện rồi hay không?”

 

Tay người đàn ông thâm nhập vào từ bên vạt áo, tiếp đà vói vào nội y, lấy nhũ ngực bên trái của Quý Du Nhiên.

 

Trên mặt Quý Du Nhiên nhiễm sắc hồng.

 

Lần trước cô bị Giang Dĩ Thành ấn trên bàn hội nghị lăn lộn một hồi, hình như đã đáp ứng hắn lần sau sẽ làm tiếp.

 

“Giang chủ tịch… sao lại gấp gáp như vậy! Bên ngoài vẫn còn nhân viên cấp dưới của ngài… ưm.”

 

“Đều bị tôi đuổi đi hết rồi.”

 

Đầu vú bị mấy ngón tay của Giang Dĩ Thành kẹp lấy, khiến Quý Du Nhiên phải rên rỉ thành tiếng.

 

“Mẫn cảm đến vậy sao? Xem ra người sốt ruột không phải chỉ mỗi mình tôi?”

 

Ánh mắt Giang Dĩ Thành trở nên sâu thẳm, một tay kia cũng thâm nhập vào trong quần áo, đem hai bên vú niết niết xoa xoa: “Hai tiểu bạch thỏ này, thật là vừa lớn lại vừa mềm.”

 

Hắn hôn lên cánh môi đang mở ra vì hô hấp dồn dập của Quý Du Nhiên, nhìn hai mắt cô dần trở nên mê ly, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên, tràn ngập khiêu khích.

 

Trong khoảng thời gian này Quý Du Nhiên vẫn luôn ở bệnh viện, vẫn chưa làm qua trận hoan ái nào, lúc Giang Dĩ Thành ở bên tai cô thổi khí, thì quần lót đã sớm ướt đẫm, đầu vú bị xoa bóp trong chốc lát, hai chân đã nhũn ra, dam dịch chảy thành dòng.

 

“Nào có, là do… các anh xoa lớn.” Âm thanh của Quý Du Nhiên dường như cũng bị Giang Dĩ Thành xoa mềm, nghe vào tai vô cùng ngọt ngào. Cánh tay cô vòng qua sau ôm lấy cổ hắn, thân hình cọ sát với căn thịt trụ sau mông cô.

 

Tên cáo già này, rõ ràng đã sớm cứng rắn, vậy mà còn muốn tỏ ra bình tĩnh trước mặt cô.



 

“Các anh?” Đôi mắt nguy hiểm của Giang Dĩ Thành nheo lại, một tay chặn ngang người Quý Du Nhiên bế lên, ném vào giường.

 

Giường lớn thoải mái mềm mại bao vây lấy Quý Du Nhiên, cô hừ nhẹ một tiếng.

 

Giang Dĩ Thành đè người lên, nhéo cằm cô.

 

“Trừ bỏ Giản Đông Thần còn ai nữa?”

 

Quý Du Nhiên nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Ân. Giang chủ tịch không phải đã an bài tai mắt ở trong công ty của tôi sao? Không thể nào một chút mà cũng không biết nha?”

 

Trong công ty cô có người của Giản Đông Thần, cũng có người của Giang Dĩ Thành, mỗi ngày cô gặp ai làm chuyện gì hầu như hai người họ đều biết rõ.

 

Đôi chân thon dài câu hai bên eo của Giang Dĩ Thành, cọ vào dây lưng hắn một cách khiêu khích.

 

Giang Dĩ Thành đương nhiên biết Quý Du Nhiên không chỉ có một mình Giản Đông Thần, chẳng qua nghe cô sảng khoái thừa nhận thì bản thân hắn chỉ có chút ngoài ý muốn mà thôi.

 

Nghe ngữ khí này, có vẻ mèo hoang nhỏ còn cảm thấy rất tự hào?

 

Giang Dĩ Thành đè xuống cảm giác ghen tỵ trong lòng, dùng lòng bàn tay vuốt ve cánh môi của cô gái.

 

“Trách không được lần trước khẩu giao cho tôi thuần thục như vậy, rốt cuộc thì cái miệng nhỏ này của em đã ăn bao nhiêu người đàn ông rồi?”

 

Quý Du Nhiên vươn lưỡi liếm liến cánh môi, ôm lấy cổ Giang Dĩ Thành, chân lại hướng về trước cọ cọ, chủ động đem nơi hoa tâm mềm mại dán lên vị trí phình phình phía trước đũng quần của hắn.

 

“Nào có chứ, anh là người đầu tiên đó.”

 

Cô kỳ thật cũng không tính là nói dối.

 

Có lần cô cùng Nhiễm Nhất Bạch và Cảnh Hách Phàm điên cuồng làm tình trong suốt hai ngày một đêm, là bọn họ một hai phải đem côn thịt nhét vào trong miệng cô, chứ không phải do cô chủ động.

 

Người đàn ông đầu tiên cô chủ động khẩu giao, chính là Giang Dĩ Thành.

Giang Dĩ Thành nghe vậy sửng sốt trong chớp mắt, tiếp theo ánh mắt liền tối sầm lại, hung hăng hôn lấy cô.

 

Hắn có phải hay không là nên cảm thấy vinh hạnh?

 

Quý Du Nhiên cảm giác được một cách rõ ràng, đồ vật đang chống trước hoa tâm trở nên bành trướng hơn nữa, cánh môi bị Giang Dĩ Thành cắn vừa ngứa vừa đau, cái lưỡi nhỏ bị mút chặt, căn bản không cách nào tránh thoát được đầu lưỡi của hắn, chỉ phút chốc sau đã bị lôi về phía bên miệng của hắn, mặc hắn cắn mút, đôi tay càng như hổ đói vồ mồi, bắt đầu xé rách quần áo của cô.

 

“Ưm ưm ưm… chờ chút! Để tôi tự cởi!” Quý Du Nhiên nghe được âm thanh vải vóc xé bỏ, vội vàng kêu dừng.

 

Cô cắn nhẹ cánh môi bị hôn đến sưng vù của mình, tự thân cởi bỏ nút áo.

 

Nếu như bị Giang Dĩ Thành xé hỏng quần áo, thì chốc nữa sao cô có thể ra ngoài được?

 

Trong ánh mắt tràn đầy dục vọng mãnh liệt của Giang Dĩ Thành pha thêm ý cười, hắn cũng lưu loát cởi tây trang, cà vạt và dây lưng, lát sau người đã sạch bóng.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy bản thân cũng xem như “thân kinh bách chiến” “kinh nghiệm tràn trề”, nhưng khi nhìn thấy dáng người được bảo trì vô cùng tốt của Giang Dĩ Thành, thì vẫn nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.

 

Da thịt màu đồng tràn ngập hơi thở nam tính, đường cong cơ bắp uốn lượn rõ ràng, nơi rừng rậm dưới háng nhảy ra căng dương vật trông như một con báo hung mãnh, phảng phất như giây tiếp theo sẽ phác gục con mồi.

 

Quý Du Nhiên nháy nháy đôi mắt đen bóng, kiều thanh nói: “Chú Giang thật lợi hại nha, dáng người bảo dưỡng không tồi!”

 

Giang Dĩ Thành câu môi cười, áp sát người vào Quý Du Nhiên, vùi đầu nơi đồi núi cao ngất giữa ngực cô, giọng nói trở nên mơ hồ: “Chú Giang của em còn có chỗ lợi hại hơn nhiều, lập tức em sẽ được thấy rõ.” Nói xong, dương vật

liền chống trước thủy liêm động đang tuôn trào mật hoa.

 

“A từ từ!”

 

Dục hỏa nhảy nhót trong mắt Giang Dĩ Thành, cơ hồ muốn chọc thủng một lỗ trên người Quý Du Nhiên.

 

“Lại làm sao vậy?”

 

Trong mắt Quý Du Nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, cười xấu xa nói: “Chúng ta còn không chưa tắm rửa a.”

 

Đôi mắt của Giang Dĩ Thành sâu thẳm đến mức muốn hút trọn cô vào.

 

Hắn cứ như vậy mà nhìn chăm chú người con gái nằm trên giường, một mái đầu đen nhánh tán loạn, làn da trắng như tuyết tựa như lớp vải tốt nhất trần đời.

 

Càng mê người hơn nữa khi cô cư nhiên mang theo ngượng ngùng che cặp ngực, nhũ thịt không cách nào che giấu được lại thể hiện một cách sinh động bên dưới cánh tay, rõ ràng là hương diễm sắc tình, nhưng trên khuôn mặt thiên chân vô tà của cô, lại thể hiện sự thanh khiết vô cùng.

 

Dương vật của Giang Dĩ Thành hung hăng nhảy dựng, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng.

 

Tiểu yêu tinh này chính là cố ý!

 

Hắn lập tức ấn mạnh hai tay đang che ngực của cô ấn vào hai bên sườn, cắn cắn đầu vú cô, hơi thở nặng nề, nói: “Còn cố ý nữa thì sẽ thao chết em!”

 

Lời còn chưa dứt, Giang Dĩ Thành liền đẩy dương vật vào trong cửa động đang đóng chặt của Quý Du Nhiên, làm tung tóe một ít mật dịch còn tàn lưu phía ngoài.

 

“Nha a.”

 

Quý Du Nhiên hơi nâng bụng nhỏ, cần cổ duyên dáng ngưỡng về phía sau, đôi tay bị Giang Dĩ Thành đè lên nắm chặt lấy ga trải giường.

 

Giang Dĩ Thành cắm vào rất nhanh, hơn nữa sau khi cắm xuống, căn nhục hành một đường xuyên suốt, bị huyệt thịt xung quanh bao chặt.

“Thật sâu, a a… Tấm ga giường bị nắm thật chặt, Quý Du Nhiên vất vả lắm mới có thể thích ứng được với dương vật thô to, nhưng Giang Dĩ Thành sau khi tiến vào thì dường như không động đậy, hồ nước bên trong như đang thiêu đốt, không ngừng hướng ra phía ngoài tuôn chảy.”

 

“Anh… anh động một chút đi a.”

 

Vừa mở mắt ra, Quý Du Nhiên phát hiện hai mắt của Giang Dĩ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp, mặt cô bỗng chốc đỏ lên, phản xạ có điều kiện mà thít chặt hoa huyệt.

 

“Đừng nóng vội, mèo nhỏ đói rồi à!” Giang Dĩ Thành bắt lấy cổ chân cô tách ra hai bên, bắt đầu đưa đẩy eo hông. Lần trước làm quá vội vàng, hắn còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, nhưng không sao, hôm nay có rất nhiều thời gian.



 

Nơi âm hộ bóng loáng phồng phồng lên giống như một cái màn thầu nhỏ, cánh môi âm hộ bị hắn căng ra hai bên, phảng phất như muốn nứt ra, kiều nộn đến mức khiến người không dám dùng sức. Nhưng trong lòng Giang Dĩ Thành hiểu rõ, màn thầu nhỏ nhìn có vẻ yếu ớt này lại thiếu thao biết bao nhiêu, lần trước hắn không cần ôn nhu, lực đạo cũng rất mạnh, vậy mà không phải cô cũng đều có thể ăn được hết toàn bộ đó sao?

 

Hắn gợi lên khóe môi, thong thả trừu động.

 

Nhân thịt bên trong màn thầu đỏ bừng ra ra vào vào theo sự đưa đẩy của dương vật, dam dịch dư dả chỉ chốc lát sau đã thấm ướt côn thịt của hắn, khiến nó óng ánh dưới ánh sáng.

 

Giang Dĩ Thành cũng không vội, hắn ngậm lấy một bên núm vú của Quý Du Nhiên nhấm nháp, hàm răng dọc theo quầng vú khẽ cắn, phía dưới cứ chậm rì rì đỉnh lộng:

“Muốn sao? Muốn thì nói ra đi!”

 

Kỳ thật chính hắn cũng đang nhẫn nhịn đến mức khó chịu, hận không thể lập tức thao chết cô, chỉ là hồi nãy đã bị mèo hoang nhỏ trêu chọc, hắn ít nhiều có chút buồn bực, nghĩ thầm bất luận thế nào cũng phải hòa nhau một ván.

 

Quý Du Nhiên quả nhiên bị tra tấn đến muốn điên rồi.

 

Cô đã có một khoảng thời gian ăn chay rồi, kết quả gặp được căn côn thịt lớn đến dọa người của Giang Dĩ Thành, vậy mà hắn lại cố tình chậm rì rì, khiến cô bắt đầu nhớ đến sex toys giả màu hồng nhạt lúc trước.

 

“Cho tôi, cho tôi, chịu không nổi.”

 

Gương mặt Quý Du Nhiên ửng hồng, âm thanh trở nên nức nở, hai chân càng kẹp chặt lấy eo của Giang Dĩ Thành: “Xin anh đó, chú Giang.”

 

Bên tại Giang Dĩ Thành tê rần, vớt lấy hai chân mềm mại vô lực của cô gái nhỏ đặt lên vai mình, cúi đầu hung hăng cắn lên miệng của Quý Du Nhiên.

 

Được rồi, hắn sẽ thao cô cho thống khoái.

 

“Ô ô ưm ưm ưm.”

 

Giang Dĩ Thành hôn khắp nơi trên mặt trên miệng Quý Du Nhiên, âm thanh phát không ra, chỉ còn là tiếng rên hừ hừ từ cổ họng.

 

Dương vật cũng lấp kín cái miệng phía dưới, dam thủy không cách nào chảy ra, bị đảo thành bọt nước trắng xóa.

 

Giang Dĩ Thành thao một cách mãnh liệt gần trăm cái, mỗi một lần đều là đụng mạnh vào nơi sâu trong hoa tâm, chấn động đến mức linh hồn của Quý Du Nhiên như muốn bay đi.

 

Cả người cô cơ hồ như áp sát vào Giang Dĩ Thành, tấm lưng bị đè sát vào mặt nệm, bị Giang Dĩ Thành ở phía trên nhanh chóng xỏ xuyên.

 

Xương cốt cả người rũ hết, nhưng sâu bên trong là một cảm giác phấn khích tột độ, lâng lâng như đang rơi tự do nơi thác nước, bay bổng giữa những đám mây.

 

Thời điểm Giang Dĩ Thành ngưng hôn miệng cô, cô thét lên một tiếng đạt cao trào.

 

Chờ sau khi cô tiết xong, Giang Dĩ Thành lại mặt không đỏ thở không suyễn lật người cô lại.

 

Quý Du Nhiên lật người nằm trên giường, Giang Dĩ Thành bẻ ra cánh mông khép chặt của cô, côn thịt dính mật thủy bóng loáng cọ cọ vào trước hậu huyệt.

 

“A! Không cần! Không cần nơi đó!”

 

Quý Du Nhiên xoắn mông kêu to, quy đầu đã đẩy vào một đoạn trong hậu huyệt, khiến cô sự tới mức kẹp chặt.

 

Côn thịt bừng bừng phấn chấn của Giang Dĩ Thành suýt tí nữa bị cô kẹp cho bắn tinh, hắn nhanh chóng lui ra, liền trượt xuống phía dưới, chìm vào trong khe huyệt ướt át.

 

“Nơi đó chưa từng chơi qua?”

 

Giang Dĩ Thành cho rằng lỗ sau của Quý Du Nhiên đã sớm bị đám đàn ông kia khai phá, nhưng từ phản ứng mãnh liệt vừa rồi của cô, rõ ràng là chưa mất đi lần đầu tiên, trong lòng hắn không hiểu sao lại nổi lên một niềm vui mừng nói không nên lời.

 

Hắn hôn lên phần lưng của Quý Du Nhiên, cất giọng ôn nhu trấn an cô, nhưng dương vật lại như một cái súng máy, thọc cho cô mất đi khả năng ngôn ngữ chỉ có thể hô loạn.

 

“Ô, không được chạm vào, sẽ đau, không được đụng vào ô ô ô a.”

 

Dân dịch thấm ướt khăn trải giường, ngón tay trắng tinh không tì vết vặn xoắn ga giường.

 

Tư thế từ phía sau vốn đã căng chặt, lại thêm với tư thế này thì hai chân của Quý Du Nhiên đều sẽ khép lại, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng gân xanh uốn lượn trên dương vật của Giang Dĩ Thành đang nhảy dựng trong hoa tâm của cô, hai bên tinh hoàn không ngừng đập vào cánh mông cô.

 

Giang Dĩ Thành bị bộ dáng hoa lê đái vũ của cô chọc cho ngứa ngáy, dương vật dưới háng càng thêm ra sức đưa đẩy, khiến cô chỉ có thể ê ê a a, nước mắt từ đuôi mắt tràn ra tới.

 

Thật tiếc cho mèo hoang nhỏ có một vẻ ngoài kiêu ngạo, vừa mới thao mấy cái đã biến thành chú mèo yếu ớt, bên trong ướt át đến rối tinh rối mù, móng vuốt cũng mất đi sự sắc bén, chỉ biết bám lấy khăn trải giường nâng cái miệng nhỏ cầu xin thương tiếc.

 

Nhưng cô càng xin thì Giang Dĩ Thành càng thao tàn nhẫn. Cũng không biết trải qua bao lâu, Quý Du Nhiên bị Giang Dĩ Thành lăn qua lộn lại ôm lấy thao tới lần thứ ba, khăn trải giường đã ướt vô cùng, sắc trời cũng chuyển từ màu xanh sáng thành màu hoàng hôn.

 

Quý Du Nhiên hô lớn: “Muốn tới rồi, muốn tới rồi.” sau đó đẩy Giang Dĩ Thành ra. Giang Dĩ Thành rút dương vật ra, tinh dịch trắng đục nồng đậm phun đầy trên ngực Quý Du Nhiên, như một bãi sữa bò đặc quánh, thậm chí còn có vài giọt dính bắn lên tới mặt cô.

 

Quý Du Nhiên thét chói tai, run rẩy thân mình, bụng nhỏ cũng theo đó run rẩy vài giây, ngay sau đó từ khe huyệt cũng phun ra vài luồng dịch trong suốt, dam mỹ vô cùng, như một đóa hoa tuyệt đẹp dụ dỗ người nhìn, Giang Dĩ Thành xem đến sửng sốt.

 

Chờ cô qua cao trào, chỗ kia của Giang Dĩ Thành liền ngạnh trở lại.

 

Hắn nâng mặt, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào lớp sữa đặc trên ngực Quý Du Nhiên, côn thịt theo đó dán lên.

 

“Tiểu tao hóa, hóa ra lại còn biết phun nước.”

 

Trong đầu Quý Du Nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh mơ hồ, hình như cũng từng có một người đàn ông, sau khi hắn say rượu thì mất đi vẻ ngoài nho nhã, cắn lỗ tai cô, gọi cô là tiểu tạo hóa.

 

“A… Từ bỏ… Giang Dĩ Thành a… tôi còn phải đi về.” Hai bên tóc mai của Quý Du Nhiên ướt đẫm dính vào trán, hữu khí vô lực nói.

 

Nhưng Giang Dĩ Thành nghẹn lâu như vậy, đêm nay quyết tâm sẽ không để cô trở về.

 

Hắn khẽ hôn bên cổ Quý Du Nhiên, trấn an.

 

“Ngoan, tôi còn muốn em.”

 

Vì thế hắn lại lần nữa cúi người lấp đầy cô.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK