Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cô sinh ra và lớn lên trong một đất nước hòa bình thịnh vượng, không chiến tranh khói lửa, lần đầu tiên thấy súng chính là trong lần ở với Cảnh Tông kia, nói chi đến việc giết người? Tình cảnh trước nay chỉ thấy trên tivi, vậy mà giờ đây là diễn ra sờ sờ trước mặt cô, nói không sợ thì chính là nói dối.

Quần áo Giang Dĩ Nhu đều bị xé hỏng rồi, cô ả tiến lại phía Quý Du Nhiên, lột sạch đồ của cô ra.

 

Quý Du Nhiên không thể chống cự, hai tên thủ hạ lúc trước của Ben đè tay cô lại, để Giang Dĩ Nhu tiện lột quần áo cô.

 

Trên người Quý Du Nhiên lúc này chỉ còn lại một bồ đồ lót ren màu trắng, dáng người hoàn mỹ cùng hai bầu ngực to trong viền ren, khiến Giang Dĩ Nhu càng thêm ghen ghét, mấy tên đàn ông kia mắt càng thêm sáng rực nhìn đăm đăm, còn tranh thủ sờ soạng vài cái trên thân thể Quý Du Nhiên.

 

Lúc trước Ben không cho đám thủ hạ đụng vào cô, nên trong lòng bọn chúng vẫn luôn thèm muốn thân thể cô. “Giang Dĩ Nhu! Cô điên rồi sao? Cô chính là vừa mới giết người đó! Cô đã giết người rồi!” Quý Du Nhiên cố gắng che ngực, hai chân khép lại cố gắng che chở thân thể mình, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Dĩ Nhu.

 

Trong mắt Giang Dĩ Nhu hiện lên sự sung sướng.

 

Đúng vậy, chính là thế này! Giang Dĩ Nhu cô phải khiến cho phụ nữ này trở nên chật vật như thế, tốt nhất là phải chật vật khổ sở hơn cả cô ả lúc trước!

 

Cô ả cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, tao điên rồi! Nếu mày cũng gặp qua những chuyện như tao lúc trước, thì mày cũng sẽ điên mà thôi!”

 

Quý Du Nhiên hất những bàn tay đang lần mò trên thân thể cô, ánh mắt đăm đăm nhìn Giang Dĩ Nhu, trong lòng dần bình tĩnh lại.

 

“Giang Dĩ Nhu, cô hãy nghĩ cho đứa bé trong bụng cô đi, cô mang thai con của chú Cảnh, cho dù chú ấy có tức giận hành động lúc trước của cô, thì nhất định chú ấy vẫn sẽ niệm tình thông cảm vì đứa nhỏ, tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô kịp thời quay đầu thì tôi sẽ thuyết phục chú ấy không đưa cô vào nhà giam nữa.”

 

Nhất định phải kéo dài thời gian, vì để có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu, Quý Du Nhiên phải suy nghĩ mọi cách.

 

Giang Dĩ Nhu phá lên một tràng cười, càng cười càng lớn tiếng, cười đến chảy nước mắt. Trên khuôn mặt của cô ả lộ vẻ từ ái vuốt ve vùng bụng mình, nhưng lời nói ra lại là sự chán ghét đến cực điểm.

 

“Đến lúc này thì tao cũng không ngại nói cho mày biết, đứa con hoang trong bụng tao không phải là của Cảnh Thế Kiệt!” Giang Dĩ Nhu chỉ về phía thi thể gần Quý Du Nhiên kia, phát cuồng cười to, “Là của tên Ben! Là đứa con hoang của tên chết tiệt đó!”

 

“Bằng không thì mày nghĩ tại sao tao phải chạy trốn? Chờ đứa nhỏ được sinh ra, thì Cảnh Thế Kiệt sẽ giết chết tao luôn! Tao đây là muốn để ông ta đội một cái nón xanh to thật to! Ha ha ha!”

 

Quý Du Nhiên đầu tiên là sửng sốt, bất quá ngẫm lại thì cũng thật là bình thường.

 

Lúc trước cô đã từng hoài nghi, chẳng qua là thấy Cảnh Thế Kiệt nói chắc chắn như vậy, cô với tư cách là một người qua đường nên không thể nào nói nhiều lời.

 

Hiện tại nghe những lời này của Giang Dĩ Nhu, cô ngược lại lại không hề cảm thấy kỳ lạ.

 

Quý Du Nhiên mỉm cười, “Nếu đứa nhỏ này là của Ben, vậy thì chính tay cô đã giết chết cha của đứa bé trong bụng mình, Giang Dĩ Nhu à, cô giết người xong mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tôi thật đúng là đã xem thường cô rồi.” Trên mặt Giang Dĩ Nhu hiện lên một chút sự u ám, cô ả nhìn hai bàn tay của mình, cười chế nhạo.

 

“Cũng không phải là lần đầu tiên giết người, loại chuyện này ấy à, làm lâu thì quen tay thôi!” Cô ả đi đến trước mặt Quý Du Nhiên, lấy tư thái của kẻ thắng cuộc nhìn xuống cô, “Nhưng mà mày yên tâm, tao sẽ không giết mày, suy cho cùng con tiện nhân như mày vẫn còn đáng giá lắm.”

 

Hai anh em họ Cảnh kia vậy mà lại đem con tiện nhân này xem thành bảo bối mà nâng niu! Vì cô ả mà bọn họ có thể điều động một lượng lớn cảnh sát tìm người như vậy!

 

Giang Dĩ Nhu sắp bị sự ghen ghét bức cho phát điên rồi.

 

Tại sao chưa từng có người đàn ông nào vì cô ả mà vung tiền như rác chứ?

 

Đồng tử Quý Du Nhiên ro rụt lại.

 

“Cô còn giết ai nữa?”

 

Trong ánh mắt Giang Dĩ Nhu mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn, khinh miệt “hừ” một tiếng, “Là một tên đàn ông đã lừa tao! Hắn ta dám lừa thân thể và cả tiền của tao! Nên hắn ta đáng phải chết!”

 

Nhớ tới thảm cảnh của cô ả sau khi đến nước Mỹ, Giang Dĩ Nhu nhìn cuộc sống ngày càng thành công của Quý Du Nhiên mà thêm ghen ghét.

 

Cô ả ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lấm lem vết bẩn nhưng vẫn chẳng thể nào giấu nổi sự xinh đẹp, hung dữ nói, “Quý Du Nhiên, mày nói thử xem mày dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mày đều gặp được đàn ông tốt chứ?”

 

Giang Dĩ Nhu bóp chặt khuôn mặt của Quý Du Nhiên, móng tay dùng sức ấn vào da mặt cô, “Nhờ vào khuôn mặt này sao? Mày nói xem...nếu tao phát hủy gương mặt này thì sao nhỉ? Liệu đàn ông của mày còn thích mày nữa không?”

 

Ánh mắt Quý Du Nhiên lạnh lùng, căn bản không thèm để ý đến móng tay của Giang Dĩ Nhu có thể đâm thủng da mặt cô, cô đột nhiên nhớ tới một việc mà lúc trước Giang Dĩ Thành đã nói với cô.

 

“Bố mẹ của Giản Đông Thần là chết như thế nào?”

 

Âm thanh của Quý Du Nhiên so với ánh mắt của cô ả thì còn lạnh lùng hơn, “Hôm hai người cô chú ấy gặp tai nạn, họ đã nói chuyện điện thoại với cô, cô đã nói gì với họ?”

 

Tay của Giang Dĩ Nhu buông lỏng.



 

Nghe được về hai người này, sự ghen ghét nồng đậm trong lòng cô ả bỗng chốc trở nên hoảng hốt, ký ức thật lâu về trước đột nhiên đập vào trong đầu óc.

 

Trên gương mặt Giang Dĩ Nhu hiện lên sự hoài niệm, cô ả sao lại có thể quên được? Thật ra cô ả đã từng gặp một người đàn ông rất tốt.

 

Khi đó cô ả vẫn còn là đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị, còn Giản Đông Thần là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giản thị, hai người họ chính là tiên đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa, nhưng về sau thì sao?

 

Ánh mắt Giang Dĩ Nhu tối sầm lại, có chút hoảng sợ mà cũng là có chút trốn tránh.

 

“Không! Cái chết của hai người họ không liên quan đến tôi!” Cô ả đột nhiên rống lớn lên, “Chuyện đó không thể trách tôi được, là cha mẹ anh ấy cầu xin tôi đừng từ hôn, còn nói là sẽ đi tìm Giang Chấn Sơn và Tạ Lan nói chuyện.”

 

Giang Dĩ Nhu trở nên lạnh lùng, sắc bén nói, “Giang Chấn Sơn và Tạ Lan vốn không tán thành việc tôi nói lời từ hôn vào thời điểm đó, nhưng sao tôi có thể không từ hôn được cơ chứ?! Giản thị đã phá sản rồi! Chẳng lẽ lại muốn tôi phải đi theo Giản Đông Thần cùng với anh ta trải qua những ngày khổ sở sao!?”

 

Giang Dĩ Nhu cười một cách lạnh lùng, trên mặt lộ ra thần sắc hung ác, “Cho nên tôi chỉ có thể gọi điện thoại nói với hai người già đó, đừng tìm đến ép tôi!”

 

“Rốt cuộc là cô đã nói gì với họ?” Ánh mắt Quý Du Nhiên càng trở nên lạnh băng, ẩn chứa sự tức giận.

 

Giang Dĩ Nhiên tiếp tục cười, một nụ cười vô cùng khinh miệt.

 

“Hai người già đó có tư cách gì mà cầu xin tôi đừng từ hôn chứ? Nếu bọn họ không thể hiểu rõ được hiện thực! Thì tôi đây đương nhiên phải để họ nhận rõ chứ sao!”

 

Giang Dĩ Nhu đắc ý nhìn về phía Quý Du Nhiên, nói như một cách đúng lý hợp tình, “Tôi chỉ là nói với hai người họ, tôi là tiểu thư duy nhất của tập đoàn Giang thị! Là do hai người già bọn họ vô năng khiến cho Giản thị phá sản, cho nên mới khiến cho con trai họ không còn xứng đôi với tôi.”

 

Cơ thể Quý Du Nhiên cứng đờ, trong nháy mắt liền hiểu rõ.

 

Sau khi hiểu rõ, thì trong lòng nổi lên từng cơn đau lòng.

 

Năm đó tập đoàn Giản thị huy hoàng như thế, làm người đứng đầu một tập đoàn, cha mẹ Giản Đông Thần nguyện ý vì con trai mà hạ thấp tư thế, cầu xin Giang Dĩ Nhu đừng từ hôn, nhất định là họ đã bỏ xuống toàn bộ thể diện và tự tôn của mình.

 

Nhưng sao họ có thể ngờ được đứa con dâu chưa qua cửa nhà của họ, vốn trước nay vẫn luôn biểu hiện dịu dàng hiểu chuyện, ngay vào lúc gia đình họ gặp biến cố thì đã trở mặt lập tức như vậy, thậm chí đến một chút biểu hiện giả dối cũng không buồn thể hiện, nhanh như vậy đã bộc lộ ra khuôn mặt độc ác tham lam yêu giàu ghét nghèo, nói ra những lời oán độc, đem mọi sai lầm cũng như việc phải giải trừ hôn ước đổ hết trách nhiệm lên sự phá sản do sự vô năng trong kinh doanh của họ! Điều này sao mà không khiến họ cảm thấy tự trách cho được?

 

“Tao không sai! Tao làm như vậy là đúng! Đổi lại là mày thì mày cũng sẽ làm vậy mà thôi!” Giang Dĩ Nhu kéo cổ Quý Du Nhiên, cấp bách nói, “Nói đi! Nói là mày cũng sẽ làm giống như tao đi!”

 

Giang Dĩ Nhu mong rằng Quý Du Nhiên cũng sẽ giống như cô ả, cũng sẽ lựa chọn phương án như vậy khi rơi vào trường hợp đó của cô ả.

 

Nhưng Quý Du Nhiên lại không nói lời nào, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy sắc bén, cô quét mắt nhìn một cái đã chọc thủng lớp ngụy trang yếu ớt trên người Giang Dĩ Nhu, khiến cô ả không còn chỗ dung thân, cả người phát run.

 

“Đừng dùng cái ánh mắt này để nhìn tao!”

 

Giang Dĩ Nhu gào lên, chỉ vào Quý Du Nhiên kêu to, “Đều do mày! Đều do con tiện nhân là mày! Nếu không phải là do mày, thì Đông Thần sẽ không từ chối tao khi tao muốn tái hợp với anh ấy. Nếu không phải do mày, thì tao sẽ không bị thua trong vụ thiết kế thị trấn Lục Thành! Sẽ không bị Giang thị đuổi ra khỏi cửa! Nếu không phải do mày, thì Thế Kiệt sẽ không phát hiện ra thân phận của tao! Tao nhất định sẽ không bị lưu lạc đến nông nổi này!”

 

Trên mặt Giang Dĩ Nhu lộ ra biểu tình vặn vẹo, mấy tên thủ hạ của Ben thấy trạng thái điên cuồng của cô ả, nên phải lập tức kéo cô ả ra xa khỏi Quý Du Nhiên.

 

Hiện tại Quý Du Nhiên vô cùng đáng giá, bọn chúng dĩ nhiên sẽ không để Giang Dĩ Nhu trong lúc phát khùng mà giết chết cô được.

 

Quý Du Nhiên dưới sự chỉ trích mắng chửi xối xả của Giang Dĩ Nhu thì chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, rõ ràng âm thanh la hét của Giang Dĩ Nhu rất to, nhưng mọi người vẫn có thể nghe được từng câu từng chữ mà Quý Du Nhiên nói.

 

“Giang Dĩ Nhu à, vốn dĩ cô đã có con bài tốt frong tay, nhưng cuối cùng là do chính cô phá hủy nó.”

 

Giang Dĩ Nhu đột nhiên ngừng hét, cô ả chuyển qua sửng sốt.

 

Quý Du Nhiên nhàn nhạt quay đầu đi, liệt kê ra các ưu thế của Giang Dĩ Nhu.

 

“Một người mồ côi, may mắn được tập đoàn nổi tiếng nhận nuôi, có được thân phận và tài phú mà người thường chỉ có thể mơ ước, về sau lại nhờ vào thân phận này mà gặp được hôn phu tài sắc. Cô cho rằng, ai cũng giống như cô, có thể gặp được vận may này sao?”

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến bản thân mình.

 

Đời trước cô cũng là cô nhi, đáng tiếc cô không có được vận khí tốt như của Giang Dĩ Nhu, hoặc có thể nói là do cô thật sự không phải là người may mắn, từ nhỏ do không thích nói chuyện nên không được người khác yêu thích, ngay đến một gia đình muốn nhận nuôi cô cũng không có.

 

Chờ đến khi cô dần lớn lên, thì dĩ nhiên sẽ không có gia đình nào muốn nhận nuôi nữa, cô cứ như vậy mà ở lại viện phúc lợi, không có người nhà nương tựa, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính mình, lớn lên thêm nữa, cô vừa đi làm thêm vừa đi học, về sau tự mình gây dựng sự nghiệp, đến lúc chết đi cũng không gặp người đàn ông mà mình yêu thích.

 

“Giang Dĩ Nhu à, cho dù cô có một bối cảnh tốt đẹp thì cũng không che giấu được ánh mắt thiển cận của cô.” Quý Du Nhiên cười một cách khinh miệt, cô tỉnh lại từ trong hồi ức của bản thân ở kiếp trước, lẳng lặng nhìn về phía Giang Dĩ Nhu.

 

“Nếu cô không từ hôn, thì Giản Đông Thần sẽ không thấy được bộ mặt thật của cô, nếu cô cùng anh ấy đi qua chặng đường khó khăn lúc trước, nói không chừng, mộng tưởng làm phu nhân hào môn của cô đã sớm trở thành hiện thực.”



 

 “Còn chuyện cô bị đuổi khỏi Giang thị, cũng là do cô hãm hại tôi trước, đó chính là gieo gió thì phải gặt bão thôi.”

 

“Về sau cô có năng lực đi đến nước Mỹ để bắt đầu một lần nữa, bằng vào kinh nghiệm thiết kế của cô, hoàn toàn có thể phát huy ở đất nước này, nhưng con đường đứng đắn cô không đi, lại chọn làm giàu bằng lối tắt.”

 

“Lại không thể nói vận khí của cô tệ được, khi cô gặp chú Cảnh, chú ấy đối xử rất tốt với cô đúng không? Nhưng cô lại nuôi ý định đánh cắp bí mật thương nghiệp từ chú ấy.”

 

Quý Du Nhiên cười “xùy” một tiếng, đến cả ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Giang Dĩ Nhu.

 

“Cho nên nói cô lưu lạc đến tình trạng này, không thể trách bất kỳ ai, chỉ có trách chính cô mà thôi.”

 

Không thể trách bất kỳ ai, chỉ có thể trách chính cô mà thôi.

 

Nói cách khác chính là tự làm tự chịu.

 

Lồng ngực Giang Dĩ Nhu phập phồng kịch liệt, máu trong người như muốn sôi trào.

 

Ngay khi cô ả phát hiện ra mình không có cách nào để đổ lỗi cho người khác về hoàn cảnh lúc này của mình, ngay khi cô ả phát hiện ra rằng toàn bộ thảm cảnh mà cô ả đã gặp là do chính tay cô ả lựa chọn, cái cảm giác tức giận cùng hối hận điên cuồng xâm chiếm mỗi một dây thần kinh trong người cô ả, đồng thời cũng nảy sinh một nỗi oán hận cùng cực với cái người đã chỉ ra toàn bộ sai lầm của cô ả, Quý Du Nhiên.

 

“Tao giết mày! Tao phải giết cái thứ tiện nhân chuyên nói hưu nói vượn là mày!” Giang Dĩ Nhu nói xong liền lao người tới, nhưng đã bị mấy tên thủ hạ của Ben giữ lại.

 

“Cái đồ kỹ nữ này, có phải là mày bị điên rồi không?! Không thể động tới cô ta được!”

 

Tuy vừa rồi đoạn đối thoại giữa Giang Dĩ Nhu và Quý Du Nhiên là bằng tiếng trung, mấy kẻ đó nghe không hiểu, nhưng từ biểu hiện vặn vẹo và sự phẫn nộ cực điểm của Giang Dĩ Nhu thì bọn chúng có thể hiểu được cô ả đang có oán khí với Quý Du Nhiên.

 

Sau khi Giang Dĩ Nhu điên cuồng đến cực hạn thì đột nhiên bình tĩnh trở lại.

 

Cô ả đánh giá mấy tên đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn nhìn về phía Quý Du Nhiên đang gần như trần trụi, sau đó cười rộ lên.

 

“Các anh vừa làm gì với tôi, thì hiện tại làm với cô ta đi!” Giang Dĩ Nhu chỉ về phía Quý Du Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập sự ác độc, “Chỉ cần các anh dám làm, toàn bộ phần tiền chuộc tôi sẽ từ bỏ! Đưa hết cho các anh!”

 

Mấy tên thủ hạ của Ben vốn đã có sắc dục với Quý Du Nhiên, lúc trước còn ngại vì có tên Ben ngăn cấm, hiện tại chúng không có gì để cố kỵ nữa, cộng thêm sự xúi giục từ phía Giang Dĩ Nhu, sắc dục của bọn chúng đã nổi lên lại, đặc biệt Giang Dĩ Nhu còn đồng ý từ bỏ phần tiền chuộc thuộc về cô ả, vừa có tiền vừa được sướng, đây không phải chuyện tốt là gì?

 

Bọn chúng cười cười nhìn nhau, lộ ra sự tà ác.

 

Có hai tên lúc trước vừa nhìn Quý Du Nhiên vừa tự sướng, đã lập tức không chờ nổi mà tụt quần, lộ ra dương vật đáng sợ.

 

Quý Du Nhiên muốn chạy, nhưng cô quên mất chân mình vẫn còn đang bị kìm lại, ngay đến một bước còn chưa kịp vươn ra thì đã té người trên mặt đất.

 

“Buông tay! Buông tay!” một chút sự phản kháng này của cô là hoàn toàn bé nhỏ, sợ cô làm ra hành vi tự thương tổn đến mình, mấy tên đó kéo tay của Quý Du Nhiên về phía đỉnh đầu rồi dùng dây thừng cột vào chân bàn.

 

Tay và chân đều không thể động, áo ngực trực tiếp bị xé rách, lộ ra đôi bầu ngực trắng nõn to tròn. Một tên cố định cái đầu đang vùng vẫy của Quý Du Nhiên, một tên bắt lấy bầu ngực cô, một tên khác đã sờ đến bên quần lót của cô chuẩn bị xé xuống, mấy tên còn lại thì đứng chờ, chỉ cần ba tên này xong việc là đến lượt bọn chúng nhảy vào.

 

“Quý Du Nhiên, không phải mày lúc nào cũng giữ được bình tĩnh sao? Không phải con người mày thanh cao lắm sao?’ Nhưng lúc này mày cũng sẽ giống như tao mà thôi!? Tao nhất định sẽ khiến mày còn thảm hại hơn cả tao! Bị mấy tên đàn ông ghê tởm này đùa giỡn biến thái!”

 

Đùng!

 

Trong lúc Giang Dĩ Nhu đang cất tiếng cười to, bỗng nhiên ánh sáng chói mắt cùng tiếng phá cửa đùng đùng vang lên trong tầng hầm ngầm tối tăm.

 

Oành!

 

Cơ hồ là cùng một lúc, âm thanh súng lục vang lên ngay khi ánh sáng từ cánh cửa truyền đến.

 

Quý Du Nhiên chỉ kịp cảm thấy trên cơ thể có chút cảm giác lạnh lẽo, theo sau đó liền thấy tên đàn ông khi trước bóp vú cô, lúc này trợn trừng hai mắt, ngã xuống.

 

"A!"

 

Giang Dĩ Nhu bị biến cố đang xảy ra trước mắt mà sợ hãi la hét thất thanh, cô ả vội vàng trốn sau bàn, nhưng không cẩn thận vướng vào thi thể của tên Ben, nên té ngã trên mặt đất.

 

Một trận đau đớn từ vùng bụng truyền ra khắp cơ thể.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK