Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây vậy ạ?”

 

Giang Dĩ Thành buông cây bút trong tay xuống, sự kinh ngạc thể hiện rõ trên mặt.

 

Giang mẫu nhanh chóng liếc mắt nhìn một vòng khắp phòng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

 

“A Thành, sao lại chỉ có mỗi một mình con?”

 

Giang Dĩ Thành nhướng mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

 

Hắn đưa mắt liếc nhẹ vào người con gái đến thở cũng không dám thở đang cúi người phía dưới chân hắn, bản thân cố nhịn cười, nói: “Ngoại trừ con ra, thì mẹ còn muốn gặp ai nữa ạ?”

 

Da mặt Quý Du Nhiên đỏ lên phừng phừng.

 

Giang Dĩ Thành cái tên vô lại này!

 

Mới vừa rồi vì quá khẩn cấp, cô không thể tìm được chỗ nào đến trốn, cũng may không gian phía dưới bàn làm việc đủ lớn, cô

tiếp dùng không chần chờ thêm nữa chỉ có thể trực tiếp ngồi xổm xuống đó, kết quả lại còn tiện nghi cho hắn trực kẹp lấy cô, bây giờ khuôn mặt chính là đang dán thẳng vào đũng quần của hắn, thậm chí là căn lều

trại kia còn đỉnh đỉnh ngay trước mặt cô!

 

Giang phụ cùng giang mẫu cũng không tiến đến gần, hai người ngồi xuống ghế sô pha.

 

“Không phải là mẹ muốn gặp ai, A Thành, chuyện trong tập đoàn cũng không yêu cầu con phải nhìn chằm chằm mỗi ngày, con cũng nên suy xét đến những mặt khác nữa.”

 

Giang mẫu thở dài, những vị phu nhân nhà quyền quý khác mỗi ngày đều phải lo lắng con mình ăn chơi trác táng, hôm nay làm lớn bụng người đẹp nào, ngày mai lại ngủ với nữ minh tinh nào.

 

Con của bà thì hay rồi, tuổi đời hơn 30, không lập gia đình thì thôi đi, vậy mà ngay cả một bóng dáng của một người phụ nữ bên người cũng không thấy!

 

Nếu vậy thì hắn làm sao có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân!?

 

Loại chuyện này mà còn muốn một người mẹ như bà lo lắng thay cho hắn, Giang mẫu thật sự là không biết phải mở miệng nói với hắn như thế nào cho thích hợp.

 

“Khụ!” Giang phụ ho khan một tiếng: “Mẹ con là lo lắng cho con, đã có nửa tháng rồi con không về nhà, hôm nay bố mẹ ra cửa, vừa lúc tiện đường, nên nói tài xế lái xe qua đây thăm con.”

 

Con cái hư hỏng quá thì không được, mà ưu tú quá cũng không tốt.

 

Giang Chấn Sơn cảm thấy việc bản thân đưa Giang thị giao vào đứa con trai duy nhất này có phải hơi qua loa hay không, dẫn tới lúc này toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt hết vào chuyện công ty.

 

Giang Dĩ Thành hiểu rõ ý tứ của bố mẹ hắn, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ nói những lời ám chỉ này. Hắn cười cười.

 

Kỳ thật hắn cũng không phải là không có phụ nữ, thậm chí hắn cũng đã từng kết giao với một vài người phụ nữ thuộc hàng môn đăng hộ đối với hắn, chỉ là bản thân các nàng ấy thật sự không có chút thú vị nào, cho dù là lên giường cũng không gợi được hứng thú của người khác, dường như hai chữ “thân phận” đã khắc sâu vào xương cốt của các nàng ấy.

 

Làm sao mà bằng được với cô mèo nhỏ đầy hoang dại dưới chân hắn đây?

 

Giang Dĩ Thành rất có hứng thú mà trêu đùa “Tiểu miêu” đang ở dưới háng của hắn đây, hắn cố ý đem dương vật cách một lớp quần tây cọ lên trên mặt cô.

 

Quý Du Nhiên tức giận, trừng mắt hắn một cái.

 

Cô không dám cựa người, sợ sẽ tạo ra âm thanh gây sự chú ý của Giang phụ và Giang mẫu, chỉ là vất vả lắm cô mới giành được quyền chủ động, lúc này đây tự nhiên lại bị mất vào tay của Giang Dĩ Thành, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.

 

Cô mèo hoang nhỏ tự nhiên lại có ý định xấu xa gì đây nhỉ? Chỉ trong phút chốc sự e lệ rút đi khỏi mặt cô, tay cô bỗng chốc nắm lấy đại dương vật đang có ý không thành thật kia.

 

Giang Dĩ Thành suýt chút nữa phải kêu thành tiếng.

 

“Con biết rồi, gần đây có mấy hạng mục lớn, qua hết đợt bận rộn này thì con sẽ trở về.”

 

Chân hắn dùng thêm chút lực, kẹp chặt lấy mèo hoang nhỏ đang có ý định làm chuyện xấu.

 

Quý Du Nhiên bị cặp chân dài của Giang Dĩ Thành kẹp vào giữa, không gian bị thu hẹp lại cực nhỏ, miệng cô lập tức va chạm lấy túp lều lớn giữa hai chân hắn, căn “cột trụ” to lớn cộm đau cánh môi của cô.

 

Kỳ thật cô không biết được, bản thân cô lúc này mê người đến mức nào.

 

Áo chưa kịp mặc xong, bầu vú nộn nộn hoạt hoạt đè ép tạo nên khe rành thật sâu, tay nhỏ nắm lấy dương vật của người đàn ông, cánh môi còn thật trùng hợp đặt trên đỉnh dương vật, đôi mắt sáng ngời tràn đầy sự quật cường cùng khiêu khích.

 

Tất cả những yếu tố này, khiến cô trở nên vô cùng hấp dẫn, đầy sắc tình.

 

Chỉ liếc mắt một cái, toàn bộ mạch máu trong người Giang Dĩ Thành điên cuồng sôi sục, chảy ngược về một nơi nào đó.

 

Giang mẫu cất giọng nghiêm túc: “Nghe nói gần đây con thường xuyên gặp gỡ một nữ giám đốc mới, chuyện này có đúng hay không?”

 

Giang Dĩ Thành cảm nhận được rõ ràng mèo hoang nhỏ dưới thân khi nghe nói câu này thì thân hình cứng đờ, hắn mỉm cười nhẹ, nói: “Mẹ là nghe ai nói vậy ạ?”

 

Tuy rằng chuyện này bản thân hắn cũng không cố ý mọi người lan truyền, nhưng nếu mới lúc này mà đã truyền được tới tai của mẹ hắn thì đúng là có chút nhanh rồi.

 

Giang mẫu “hừ” một tiếng:“Còn quan tâm là do ai nói? Mẹ có thể không tự nghe được sao? Là dạng cô gái gì? Nhân phẩm thế nào? Nếu không thì con gọi cho cô ấy tới văn phòng của con một chuyến, để chúng ta nhìn qua một lần.”

 

Giang mẫu cũng không cần Giang Dĩ Thành có thể tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối đế kết hôn, dù sao thì sản nghiệp của Giang Thị bọn họ cũng đủ lớn, đương nhiên không cần phải lấy hạnh phúc của con trai để đem ra đánh đổi lợi ích.

 



Quý Du Nhiên liên tục lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Giang Dĩ Thành nhanh chóng nói lời phủ nhận.

 

Tuy rằng ban đầu người tự xưng là bạn gái Giang Dĩ Thành chính là cô, nhưng đó cũng chỉ là vì muốn đè ép khí thế của Tiêu Khải Lượng, chứ thật sự thì cô không muốn có chút nào liên lụy đến gia đình hào môn.

 

Lại nói làm con dâu hào môn nào có đơn giản, cho dù là cô lúc còn thời niên thiếu cũng không bao giờ mơ tưởng đến loại chuyện này.

 

Sợ dùng ánh mắt là không đủ thuyết phục, cô đơn giản là dùng cách nắm chặt căn mệnh tử của Giang Dĩ Thành, chính là muốn hắn hiểu được nếu hắn dám thừa nhận chuyện này thì cô liền bẻ gãy nó!

 

Trong mắt Giang Dĩ Thành lập lòe ánh sáng.

 

Thật là mèo nhỏ vô tình, lợi dụng hắn xong rồi thì lập tức phải sạch quan hệ.

 

Côn thịt bị nắm gắt gao, rất nhanh trở nên thô to thêm vài phần, lớp quần tây co giãn có hạn đã trói buộc dương vật của Giang Dĩ Thành khiến nó vừa đau lại vừa trướng.

 

Nếu còn đè nặng nữa thì sẽ nhanh chóng sung huyết nổ tung mất.

 

Hắn không suy nghĩ thêm nữa, lập tức kéo tay nhỏ của Quý Du Nhiên ra, kéo xuống khóa kéo, trực tiếp giải phóng “gia hỏa” khiến người sợ hãi kia ra ngoài.

 

Căn côn thịt đột nhiên được phóng ra khỏi đũng quần, lúc này nó đã thật sự va vào mặt của Quý Du Nhiên, cô cắn môi cố gắng ngả người về phía sau, nhưng căn dương vật với gân xanh lượn lờ dữ tợn vẫn xuất hiện một cách vô cùng rõ ràng ngay trước mắt cô.

 

Dương vật của Giang Dĩ Thành không tính là thô to cực đại, nhưng nó lại vừa dài vừa cong, phần quy đầu cong cong hướng thẳng về trước với phần dịch trong suốt thấm ướt, sắc mặt cô vừa mới khôi phục về bình thường đã lập tức bị cảnh trước mắt này làm cho đỏ trở lại.

 

Nếu thật sự bị Giang Dĩ Thành dùng thứ đồ vật này cắm vào, nhất định là rất sướng.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.

 

Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào căn côn thịt to lớn, vừa thầm mắng bản thân sao vào lúc này rồi mà vẫn có những suy nghĩ đầy sắc tình như vậy.

 

Giang Dĩ Thành liếc mắt nhìn bộ dạng ngây người của mèo nhỏ dưới thân, hắn viết nhanh mấy chữ vào tờ giấy, sau đó đẩy đẩy trên trước mắt cô để cho cô xem.

 

[Liếm nó, tôi liền đáp ứng em.]

 

Quý Du Nhiên phục hồi tinh thần.

 

Cô phát hiện, Giang Dĩ Thành chính là thích đùa giỡn cô, sau đó sẽ ngắm nhìn bộ dạng quẫn bách của cô.

 

Câu môi cười, Quý Du Nhiên không tiếng động trả về mấy chữ.

 

[Được, anh đừng hối hận.]

 

Giang Dĩ Thành còn đang suy nghĩ xem bản thân có gì để hối hận, thì ngay giây tiếp theo hắn đã có thể hiểu được rõ ràng.

 

Mèo hoang nhỏ quả nhiên là mèo hoang nhỏ, không chút do dự liền cúi đầu dùng cái miệng nhỏ bao lấy dương vật của hắn.

 

Cảm giác tê tê dại dại, cùng sự ấm áp ẩm ướt lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu, sắc mặt của hắn đại biến, cơ bắp khắp người lập tức trở nên căng chặt, khiến cho áo sơ mi xanh trên người phồng lên thấy rõ.

 

Cánh môi của Giang Dĩ Thành khép lại gắt gao, sự thành thục ổn trọng bấy lâu nay khó khăn lắm mới giữ vững cho bản thân không rên thành tiếng.

 

Cô thật sự đã liếm!

 

Không chỉ liến, mà còn ngậm lấy!

 

Giang phụ thấy sắc mặt của Giang Dĩ Thành biến đối, ông nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Có phải cơ thể cảm thấy không khỏe hay không?”

 

Giang mẫu cũng chú ý tới sự biến hóa của con trai, liền muốn đứng dậy tiến đến bên người hắn, Giang Dĩ Thành vội vàng giơ tay nói: “Không sao! Con không có việc gì!”

 

Sao có thể không thoải mái được?

 

Quả thực là quá thoải mái!

 

Thoải mái đến mức hắn chỉ muốn lập tức đè mèo hoang nhỏ không biết lớn nhỏ này xuống thao làm 800 hiệp! Thao đến mức cô phải quỳ xuống xin tha!

 

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đang hàm chứa dương vật của hắn trong miệng, cô ấy với mị nhãn như tơ cũng đang ngước mắt nhìn hắn.

 

Biểu cảm vô tội hết sức, như đang nói: Thế nào? Không phải là do anh bảo tôi liếm đó sao?

 

Không thể tiếp tục nhìn thêm nữa,

Nếu nhìn nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

 

Giang Dĩ Thành ép buộc bản thân dời ánh mắt đi: “Con không sao cả, chỉ là thiết kế này có chút vấn đề.”

 

Quý Du Nhiên vừa nghe Giang Dĩ Thành nói bản thiết kế của mình có vấn đề, lập tức dùng hàm răng khẽ cắn côn thịt trong miệng, dẫn tới Giang Dĩ Thành bị kích thích khiến cho phần đùi phải run lên.

 

Phản ứng này khiến cho Quý Du Nhiên cảm thấy vô cùng vừa lòng.

 

Xem nhé, cô và hắn lại hòa nhau một ván rồi.

 

Kỳ thật trước nay cô chưa từng khẩu giao cho đàn ông, nên kỹ thuật còn khá là non nớt.

 

Nhưng chưa thấy qua thịt heo lại chưa từng gặp heo chạy hay sao?



 

Khoảng thời gian cùng với Nhiễm Nhất Bạch xem phim AV, cô cũng nhờ đó mà biết thêm không ít kiến thức đâu nhé.

 

Khoang miệng ấm áp chỉ có thể bọc lấy một phần nhỏ thân gậy, phần còn lại chỉ có thể dựa vào sự hoạt động lên xuống của bàn tay, cứ như vậy nên vẫn có một số nơi không được chăm sóc đầy đủ.

 

Giang Dĩ Thành muốn phát điên rồi.

 

Nha đầu này rõ ràng là đang cố ý chỉnh đốn hắn.

 

Biết rõ là bố mẹ hắn ở đây, cho dù lúc này hắn có dục hỏa đốt người cỡ nào cũng không dám vứt bỏ tất cả lý trí mà xử lý cô.

 

Mạch thái dương của Giang Dĩ Thành nhảy thình thịch, hắn không nhìn xuống người con gái phía dưới thân mình, nhưng vẫn có thể cảm giác được toàn bộ một cách rõ ràng nhất.

 

Đầu lưỡi nhỏ kia giống như đang mút một cây kẹo que, liếm láp phần quy đầu cực đại của hắn, lại còn thường thường mút mạnh nơi mã mắt, cuốn đi số chất lỏng đang tiết ra nơi đỉnh đầu.

 

Mẹ nó.

 

Còn biết liếm nơi đỉnh quy đầu mẫn cảm của hắn!

 

Tiểu nha đầu này là học ở đâu mà có bộ dáng này!

 

Giang mẫu lại lần nữa thở dài: “Một cái dự án thiết kế mà thôi, con lại muốn tự tay coi sóc, đúng rồi, vừa rồi mới nói đến nữ tổng giám thiết kế kia...”

 

“Mẹ à, đó chỉ là vài tin đồn vô căn cứ thôi, mẹ không cần để ý tới đâu.”

 

Giang Dĩ Thành cắn răng đánh gãy lời nói của Giang mẫu, bởi vì hắn cảm giác được côn thịt lại bị hút một ngụm thật mạnh, khiến hắn suýt chút nữa mà mất khống chế bắn tinh!

 

Giang phụ Giang mẫu liếc nhìn nhau, Giang mẫu nói: “Con đó, từ nhỏ đã có chủ kiến của bản thân rồi, không thích liên hôn trong thương nghiệp, chúng ta cũng đã đồng ý với con, nhưng Giang gia chỉ có mỗi mình con là con trai, gia tộc chúng ta cũng là gia tộc xí nghiệp, con tốt xấu gì thì cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện tương lai thừa kế đi!”

 

Xem ra bố mẹ của Giang Dĩ Thành cũng rất là thương hắn nha! Không hề ép buộc hắn phải cười người mà hắn không thích.

 

Quý Du Nhiên tuy vẫn ra sức liếm, nhưng cũng chú ý để không phát ra âm thành.

 

Hóa ra đây là lý do Giang thị nhân nuôi Giang Dĩ Nhu. Mà cũng lâu lắm rồi, từ khi Giang Dĩ Nhu đoạn tuyệt quan hệ với Giang thị, thì hình như chưa từng thấy lại cô nàng, cứ như là đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

 

Quý Du Nhiên vừa liến côn thịt, vừa nghe Giang mẫu nói chuyện. Giang Dĩ Thành nhận ra được là cô đang phân tâm, nên cố ý đưa côn thịt đỉnh sâu vào trong miệng cô.

 

Quy đầu trực tiếp đưa thẳng vào trong yết hầu, khiến cô bị nghẹn đến đỏ hồng mặt, suýt chút nữa là phải ho ra tiếng.

 

Đụng chạm nơi yết hầu cũng khiến Giang Dĩ Thành cảm thấy rất sướng, sự cọ xát này tạo ra một sự vừa ngứa vừa sướng, liên tiếp đánh úp vào đầu hắn, khiến hắn phải kéo người ra sau một chút, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà bắn tinh trong miệng của Quý Du Nhiên.

 

Giang mẫu thấy Giang Dĩ Thành liên tiếp nhíu mày, cho rằng hắn bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, sắc mặt bà lập tức trầm xuống.

 

“Như thế nào? Chê mẹ phiền?”

 

Giang Dĩ Thành vội điều chỉnh sắc mặt: “Không có, mẹ à, 10h con có một cuộc họp.”

 

Quý Du Nhiên có cảm giác vui mừng khi thấy Giang Dĩ Thành bị răn dạy, vì thế bắt đầu ra sức mút vào nhả ra, liên tiếp liếm láp côn thịt, khi cô nhìn thấy nơi mã mắt càng ngày càng tiết thêm nhiều chất lỏng, ý xấu dâng lên trong đầu, cô bịt đầu mã mắt không cho Giang Dĩ Thành bắn ra.

 

Giang Dĩ Thành đỡ trán, lỗ tai căn bản nghe không vào những lời Giang mẫu nói, khắp đầu óc chỉ có một suy nghĩ là phải làm sao để thu thập mèo hoang nhỏ hư hỏng này.

 

Lại để cho cô được kiêu ngạo một hồi.

 

Vẫn là Giang phụ nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến 10h rồi, những điều nên nói cũng đã nói, lúc này chỉ có thể để con trai suy nghĩ, nhiều lời thêm nữa cũng vô ích, vì thể đưa Giang mẫu còn muốn nói thêm đứng dậy rời đi.

 

Giang phụ Giang mẫu vừa ra khỏi cửa, Giang Dĩ Thành liền nhanh chóng vớt Quý Du Nhiên từ dưới bàn đưa lên, đặt cô lên bàn, kéo tụt quần lót của cô xuống dưới.

 

“Giang Dĩ Thành, chân tôi tê rần rồi!”

 

Ngồi xổm lâu quá, chân mỏi đến mức run hết cả lên, Quý Du Nhiên nhe răng nhếch miệng không cho Giang Dĩ Thành chạm vào cô.

 

Chuông điện thoại đúng lúc này vang lên, Giang Dĩ Thành cũng mặc kệ, hôm nay cho dù thiên vương lão tử đến đầy cũng không thể ngăn cản hắn làm thịt cô ngay lúc này.

 

Nhưng Quý Du Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt thay hắn bốc điện thoại lên, nghiêng đầu nở nụ cười tủm tỉm với Giang Dĩ Thành.

 

Điện thoại kết nối rồi nhé, anh mà đụng vào tôi là tôi sẽ la lên liền.

 

Đến lúc này, Giang Dĩ Thành cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa tiếp điện thoại vừa trừng mắt nhìn Quý Du Nhiên, nhìn cô liền mạch sửa sang lại quần áo, chuẩn bị bỏ trốn một lần nữa.

 

“Hội nghị trong chốc nữa, em cũng sẽ tham gia.”

 

Cúp điện thoại, Giang Dĩ Thành mang theo vẻ mặt tức giận, nói với người con gái sắp ra tới cửa.

 

“Tôi cũng đi?” Quý Du Nhiên chỉ vào chính mình.

 

Giang Dĩ Thành cầm lấy bản thiết kế của cô đang để trên bàn: “Đúng, hôm nay sẽ thảo luận về dự án thiết kế này.”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK