Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trong không gian chật hẹp, ghế phụ bên cạnh ghế điều khiến được hạ đến mức thấp nhất, người phụ nữ với bộ dáng kiều mị, hai chân đáp lên trên vai của người đàn ông, hai mắt khép hờ, chân mày nhíu lại, thoạt nhìn có chút thống khổ, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng rên rỉ mềm suyễn.

 

“Sâu thêm một chút.”

 

Đầu ngón chân tinh xảo hồng hào co lại, hai chân Quý Du Nhiên run lên từng hồi, ngón tay cô đặt bên miệng, dam dịch tuôn ào ạt theo sự nghiền nát lục lọi của đầu lưỡi ở bên trong nhục huyệt, làm cô sung sướng tiết thân từng chặp từng chặp.

 

Quý Du Nhiên vô cùng hoài nghi Giản Đông Thần có phải thường xuyên khẩu giao cho phụ nữ khác hay không, nếu không thì sa sao hắn có thể thuần thục như vậy?

 

“Anh… có phải từng liến qua nơi đó… của người phụ nữ khác, đúng không?”

 

Hai tay của Giản Đông Thần nâng eo của Quý Du Nhiên, hút thật mạnh một ngụm ở nơi đó của cô, thịt mềm bên trong cũng co rút theo sự hút mạnh mẽ của hắn, chọc cho bên trong tuôn thêm dam thủy, cũng chọc cho cô thét chói tai liên tục.

 

Giản Đông Thần ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi cuốn đi mật dịch bên môi, lôi kéo hai chân của Quý Du Nhiên sát về phía hắn, lại nâng người cô lên một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Sao có thể? Chỉ có mỗi mình em thôi.”

 

Nói xong, hắn lại nhắm ngay mật huyệt tựa đóa tường vi kia, lần thứ hai vùi đầu đi vào. Đừng đùa! Hắn sao có thể sẽ vì người phụ nữ khác mà làm ra loại chuyện này?

 

Đây là lần đầu tiên hắn liếm huyệt cho phụ nữ.

 

Giản Đông Thần cong cong khóe môi, đầu lưỡi thô ráp tiến quân thần tốc, linh hoạt giống một con rắn, nhanh chóng khuấy đảo nơi mị thịt chặt thít kia.

 

Thỉnh thoảng hắn sẽ ngẩng đầu nhìn ngắm người phụ nữ đang vì động tác của hắn mà biểu lộ ra bộ dáng cao trào và say mê khiến cho hắn cảm thấy một sự thỏa mãn rất lớn ở trong lòng.

 

So với việc ký được một hạng mục lớn hoặc thu mua được một công ty có tiềm lực, thì việc này càng khiến hắn có cảm giác thành tựu hơn nhiều.

 

Hắn hiểu thân thể của cô, trong một tháng kia hắn đã nắm được hết các điểm mẫn cảm trên người cô, cho nên rất dễ dàng đã có thể khiến cô đạt được khoái cảm kích thích.

 

Từ trước đến nay hắn cảm thấy chỉ có phụ nữ mới khẩu giao cho đàn ông, nhưng hiện tại khi tự hắn làm chuyện này thì lại không hề cảm thấy chút sỉ nhục nào.

 

Hắn thực sự rất thích nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của cô, thấy cô được chính đầu lưỡi của mình thao lộng mà biến thành một chú cá mắc cạn, ở trên bờ hô hấp dồn dập.

 

Nếu nói có điểm nào không tốt, đó chính là bản thân hắn không được dễ chịu, vật thô to dưới háng căn trướng đến mức muốn bứt khỏi quần, hận không thể lập tức thay thế đầu lưỡi để thâm nhập vào cái động đầy nước kia.

 

Chỉ cần Quý Du Nhiên đồng ý, hắn lập tức có thể đem cô thao lộng.

 

Hắn có thể nhẫn nại chưa đem dương vật cứng ngắc nhét vào khe huyệt của cô, đã tự khiến hắn cảm thấy khâm phục bản thân rất nhiều rồi.

 

Nghĩ đến việc muốn tận tình phóng thích dục vọng đã đè nén lâu này, thì thứ hắn càng để ý hơn nữa đó chính là cảm xúc, ý tứ của cô.

 

Những thứ này, nếu là trước kia thì hắn căn bản không bao giờ suy xét.

 

Quý Du Nhiên cũng không đem lời nói của Giản Đông Thần để ở trong lòng, hắn có từng liếm cho phụ nữ khác hay không, cô không để ý đến, hiện tại cô chỉ quan tâm bản thân mình có thoải mái hay không mà thôi.

 

Có thể sai sử một người đàn ông vô tình lạnh nhạt như Giản Đông Thần, ghé xuống váy thạch lựu của cô, liến mút nơi hoa huyệt của cô, chỉ cần ngẫm nghĩ thôi đã có vài phần khoái cảm rồi.

 

“Cảm giác thế nào? Hiện tại có thể cho tôi một cơ hội hợp tác, được không?”

 

Sau khi khe huyệt của Quý Du Nhiên trải qua một trận co rút, Giản Đông Thần rút ra hai tờ khăn giấy, giúp cô lau chùi dam dịch chảy ra nơi kẽ mông.

 

Sau cao trào, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu, Quý Du Nhiên hơi ngồi dậy, di động trong túi áo rớt vào khe hở giữa ghế, nhưng cô lười nhác chẳng buồn nhặt lên.

 

Cô vén lại phần tóc hỗn độn, chất giọng còn mang theo chút sự run rẩy.

 

“Mới không gặp một khoảng thời gian, tay nghề của Giản tiên sinh càng ngày càng tốt, chuyện hợp tác ấy à! Tôi có thể xem xét.”

 

Giản Đông Thần cúi đầu cười khẽ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trước nay vẫn luôn mang vẻ lãnh khốc lúc này đã nhiễm vài phần ấm áp.

 

“Nếu hài lòng, vậy Quý tiểu thư có suy nghĩ đến việc bao dưỡng tôi một tháng không, tùy em kêu đến kêu đi?” Quý Du Nhiên nhướng mày, cô thật sự không ngờ có thể nghe được câu nói này từ miệng của Giản Đông Thần.

 

Cô đã từng là tình nhân không lộ mặt trước ánh sáng, bây giờ hắn tính toán dùng phương pháp hạ thấp thân phận này để bồi thường cho cô sao?

 

Đây vẫn là Giản Đông Thần mà cô quen biết sao?

 

“Thôi đi, tôi không trả nổi tiền bao dưỡng anh đâu.” Quý Du Nhiên nhàn nhạt cự tuyệt, sắp xếp lại váy áo nhãn nhúm, khe huyệt vẫn chưa được che đậy còn lộ ở bên ngoài, cơn gió nhẹ thổi qua, lạnh căm căm.

 

Giản Đông Thần lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát không nói chuyện, sau đó rút ra một tấm card từ túi áo sơ mi hỗn độn.

 

“Thù lao đã được trả từ sớm rồi.”

 

Quý Du Nhiên nâng mắt nhìn lướt qua, đôi mắt hơi hơi trợn to.

 

Đây là không phải là tấm thẻ ngân hàng 60 vạn mà Chung Huy Niên đã đưa cho cô khi kết thúc hiệp ước đó sao?

 



Số tiền này còn chưa kịp cầm cho ấm tay, thì đã bị cô trong phút bồng bột ném lại cho Giản Đông Thần, sau này khi đối mặt với số tiền thuê luật sư kếch xù của Hàn Đình đã khiến cô cảm thấy hối hận vô cùng.

 

Chủ tịch tập đoàn Giản Ảnh trở thành người tình tùy ý gọi đến gọi đi của cô trong vòng một tháng sao?

 

Việc này nếu có thể thành sự thật, ngẫm lại thật khiến bản thân cảm thấy hả giận.

 

Quý Du Nhiên có chút hứng thú.

 

Cô dùng ánh mắt soi xét mặt hàng để đánh giá một vòng thân thể của Giản Đông Thần, sau đó chậm rãi kéo lên làn váy vừa mới buông xuống.

 

“Giản tiên sinh đã quen được phụ nữ hầu hạ, hiện tại đột nhiên phải hầu hạ lại phụ nữ, tôi chỉ sợ anh cảm thấy không quen, nếu không… thử trước một lần?”

 

Nếu là lúc trước, Giản Đông Thần nghe thấy những lời nói này, hiển nhiên sẽ nổi trận lôi đình, lạnh mặt đuổi người, nhưng hiện tại, hắn chỉ tăng thêm ý cười nơi khóe môi.

 

Sao trước nay hắn lại không phát hiện ra, người phụ nữ này có tính cách có thù tất báo như vậy nhỉ?

 

Quý Du Nhiên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Giản Đông Thần, với dạng đàn ông mạnh mẽ có lòng tự trọng cao như hắn, cô cho rằng hắn nhất định sẽ tháo xuống bộ mặt thâm tình chân thành này.

 

Nhưng ngoài dự kiến của cô,Giản Đông Thần không nói hai lời, ở ngay trước mặt cô bắt đầu kéo lỏng cà vạt, tháo nút áo sơ mi.

 

Thân hình cường tráng che giấu dưới lớp tây trang, nếu không nói đến tính cách xấu xa của hắn, thì dáng người cùng giá trị nhan sắc của hắn xác thật là ở ngưỡng cao, đặc biệt là dương vật thô to với những gân xanh lượn lờ trên đó, ngẫm lại nó đã từng cắm trong cô, khiến cô dục tiên dục tử, hoa huyệt của Quý Du Nhiên liền bắt đầu ướt át.

 

Dùng côn thịt lớn này làm giảm bớt lửa dục khó nhịn lúc này của cô, đúng là vô cùng thích hợp, tốt hơn nhiều so với việc sử dụng gậy mát xa chạy bằng điện nhàm chán.

 

Dù sao cũng không còn ai để lựa chọn, thôi thì tạm dùng hắn vậy!

 

“Mang bao vào đi.”

 

Lúc Giản Đông Thần đang cởi quần áo, thì Quý Du Nhiên cũng cởi ra quần áo của mình, chỉ giữ lại kiện nội y bằng ren mê người.

 

Giản Đông Thần nhìn chằm chằm hai luồng vú mềm mại kia, ánh mắt sâu thẳm, hắn dùng đầu gối đẩy hai chân của Quý Du Nhiên ra, miệng đắng lưỡi khô nói: “Không phải trước kia đều không mang bao sao?”

 

Hắn đưa tay luồn tới phía sau lưng của Quý Du Nhiên, “bụp” một tiếng, giải khai áo ngực của cô, đỉnh anh đào trắng trắng hồng hồng cứ như vậy hiện ra trước mắt, hắn liền ngậm lấy một bên vào trong miệng mình.

 

Quý Du Nhiên vươn cao cần cổ duyên dáng: “Đó là trước kia! Tôi không muốn chạm vào thứ mà những người phụ nữ khác đã chạm vào.”

 

Hành động ngậm vú của Giản Đông Thần dừng lại một chút, sắc mặt có chút khó coi: “Tôi không đụng vào người phụ nữ nào khác.”

 

Trong lòng Quý Du Nhiên hiển nhiên là không tin, cô đang định trêu chọc vài câu, môi đã bị lấp kín, ngay sau đó căn côn thịt cứng ngắc của Giản Đông Thần đã lập tức tiến vào.

 

“Ưm ưm aaa~!"

 

Lúc này thì Quý Du Nhiên tin rồi.

 

Hẳn là sau khi chia tay với cô, Giản Đông Thần thật sự không có đụng vào người phụ nữ khác, tần suất, tốc độ cùng lực đạo mạnh mẽ đến mức này thì có thể thấy là hắn đã nghẹn lâu lắm rồi, hoàn toàn không thua kém với cái đêm đầu tiên mà Nhiễm Nhất Bạch mới khai trai.

 

Đám lửa dục vọng tràn đầy trong thân thể theo sự cắm cuồng loạn ngang ngược của hắn, đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự run rẩy và sung sướng tràn ngập.

 

Nơi khe hở giữa ghế, ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại di động chiếu ra, con số trên màn hình từng giây từng phút nhảy lên, 20 phút, 30 phút, 40 phút.

 

Vết cà phê trên mặt đất đã khô lại, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bây giờ chỉ còn phát ra âm thanh rên rỉ từ trong điện thoại truyền đến, quanh quẩn khắp phòng.

 

Cảnh Tông một tay cầm điện thoại tựa lưng vào ghế ngồi, ngăn kéo trước mặt đã kéo ra, trên bàn phủ kín vô số tấm hình, rất nhiều tấm đều là hình ảnh của một cặp nam nữ đang giao hợp quên mình bên cạnh bể bơi.

 

Hắn bóp ảnh chụp trong tay, lực đạo lớn đến mức tay hơi phát run, cho dù đầu đau đến mức muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn không cách nào ấn phím ngừng cuộc gọi trên điện thoại.

 

“Ô ô. Hư rồi. Muốn. Hư rồi. Nhẹ. Nhẹ chút.”

 

“Giản Đông Thần a~

anh sao lại... trở nên như vậy. Thô lỗ ưm ưm a ~”

 

“Xin lỗi. Thật lâu rồi không có làm.”

 

Người phụ nữ thét chói tai cùng với tiếng thở hổn hển của đàn ông, âm thanh bạch bạch do thân thể va chạm dần dần hình thành một cảnh chân thật trong đầu của Cảnh Tông.

 

Hắn nhắm mắt lại, đốt ngón tay siết chặt đã trở nên trắng bệch, sự hỗn loạn và đau đớn như đang giao chiến trong đại não, đồng thời cũng có một âm thanh khác không ngừng vang lên trong đầu hắn.

 

“Thừa nhận đi! Ngươi chính là coi trọng người con gái này, nhìn xem… tao huyệt dam loạn bất kham, cắn chặt đại dương vật. Ngươi chẳng lẽ không nghĩ nếm thử sao?”

 

“Ôi cô gái nhỏ đáng yêu đến mức này, ngay cả tên tiểu tử Alex cũng luân hãm vào, hương vị của cô ấy nhất định là cực hảo!”

 

“Cút đi!”

 

Cảnh Tông huơ tay, ảnh chụp trên bàn bay tá lả rơi xuống đất, nhưng âm thanh tà ác trong đầu kia vẫn không hề ngừng lại, ngược lại còn phát ra tiếng cười trầm thấp ác liệt.



 

“Ngươi không dám? Sợ cái gì? Sợ Alex hận người anh trai như ngươi sao? Có muốn ta giúp ngươi hay không?”

 

“Chậc chậc chậc. Nghe xem tiếng kêu dam đăng này, tựa như một khúc nhạc violon, thật muốn đưa cô lên sân khấu lớn, biểu diễn cho Alex xem cảnh đại dương vật của anh trai hắn một lần rồi một lần cắm vào tiểu dam huyệt của người phụ nữ mà hắn yêu.”

 

Cảnh Tông hung hăng gõ trán, hắn hoảng loạn kéo ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, đổ ra tay một đống thuốc, hắn cầm lấy hai viên, đang định nuốt vào, liền nghe thấy một đoạn đối thoại lộ liễu truyền ra từ điện thoại.

 

“Cánh hoa đều bị thao đến sưng lên. Lúc này đã tin tôi chưa? Sau khi tách khỏi em, tôi thật sự không có dây dưa với người phụ nữ nào khác cả.”

 

“Tin... anh ưm... có thể đem tôi thao đến phun nước. Tôi liền tin anh!”

 

Bang!

 

Viên thuốc trên tay rơi xuống mặt đất, Cảnh Tông nhấp môi, đôi con ngươi đã sâu không thấy đáy.

 

Bất quá chỉ là trong nháy mắt, hắn liền buông lỏng nắm tay đang siết chặt, khóe môi đang mím chặt cũng đã giãn ra, gợi lên một độ cong nhàn nhạt.

 

Đôi mắt nâng lên, sự nho nhã và ôn nhuận của ngày xưa đã bị một mảnh hắc ám tà tứ thay thế.

 

“Thật là một người nhu nhược.”

 

Hắn nhìn điện thoại trên tay, ấn tắt cuộc gọi, nhưng sau khi bấm tắt, hắn lập tức bấm gọi lại.

 

Quý Du Nhiên ngả người về phía trước, phía sau lưng cô có một dương vật thô to liên tục đẩy mạnh vào rồi rút ra, cánh môi hồng nhuận của cô vì một thời gian dài rên rỉ kiều suyễn mà đã trở nên hơi khô ráo.

 

Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ phía dưới ghế.

 

Đang trong lúc cao trào dục vọng, cho dù là thiên vương lão tử gọi đến thì cô cũng không có cách nào nghe được.

 

Nhưng, khi cô hé mắt lơ đãng nhìn lướt qua màn hình điện thoại nơi khe ghế, thì lại đột nhiên mở to mắt lên.

 

“Dừng lại!” Quý Du Nhiên hô to một tiếng, Giản Đông Thần tưởng mình làm đau cô, nên lập tức dừng hành động thọc vào rút ra.

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng bò dậy, duỗi tay mò lấy điện thoại đang nằm nơi khe ghế, ho nhẹ hai tiếng để lấy giọng, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sung sướng, bấm nút nghe điện thoại.

 

“Alo? Cảnh tiên sinh.”

 

Nghe vậy, chân mày Giản Đông Thần nhăn lại, trong lòng sinh ra ngọn lửa ghen ghét, hắn lần nữa kéo mông Quý Du Nhiên, tiếp tục đẩy mình vào, nhưng lại bị cô lách người né tránh, sau đó còn ném cho hắn một ánh mắt không vui thể hiện ý cảnh cáo.

 

Cảnh Tông cầm một tấm ảnh chụp ở trên bàn lên ngắm nhìn.

 

“Trang viên Vạn Đức, cô lại đây một chuyến đi.”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt một chút: “Bây giờ sao?”

 

“Đúng vậy, tôi phái người tới đón cô.”

 

Quý Du Nhiên nhìn khuôn mặt đen thui của Giản Đông Thần: “Không cần, tôi sẽ tự lái xe qua.”

 

Kết thúc cuộc gọi, Quý Du Nhiên cứ cảm thấy có gì đó quái dị.

 

Cảnh Tông vẫn luôn ôn hòa có lễ, nhưng ngữ khí mới vừa rồi phần nhiều là tính mệnh lệnh.

 

Nhưng cô cũng không nghĩ sâu thêm nữa, Cảnh tiên sinh trễ như vậy mà vẫn hẹn gặp cô, chẳng lẽ là vì chuyện ban ngày đã để cô tới không một chuyến?

 

Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Cảnh Tông, cho dù là muốn tỏ ý xin lỗi thì cũng không cần gấp gáp mời gặp cô ngay trong đêm, trừ phi là có chuyện quan trọng.

 

Quý Du Nhiên nhanh chóng mặc lại quần áo.

 

Giản Đông Thần dục hỏa còn đang đầy mình, hắn nắm lấy tay Quý Du Nhiên: “Em phải đi? Tôi… còn chưa có bắn.”

 

Quý Du Nhiên liếc nhìn côn thịt sưng to của hắn, câu môi cười, duỗi tay đẩy đẩy khuôn ngực trần trụi của hắn.

 

“Xin lỗi, tránh ra một chút, tôi muốn mang giày.”

 

Sắc mặt của Giản Đông Thần càng đen hơn, giữa hai hàng chân mày của hắn nhăn riết: “Là chủ tịch của công ty nguồn năng lượng Tắc Bác? Trễ như vậy sao hắn còn tìm em làm gì?”

 

Động tác mang giày cao gót của Quý Du Nhiên hết sức nhẹ nhàng, cô vén gọn lại tóc, liếc mắt nhìn Giản Đông Thần một cái: “Đây không phải là chuyện của anh, hôm nay dừng lại ở đây, chuyện hợp tác ngày mai tôi sẽ phản hồi lại với anh sau.”

 

Cô ném chiếc áo sơ mi của Giản Đông Thần đang nằm bên chân cô qua cho hắn, sau đó đầu cũng không quay lại, kéo cửa xe đi ra.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK