Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Quý tiểu thư, Quý tiểu thư cô không thể đi vào, trong văn phòng Giản Đổng đang có khách.”

 

Từ kinh nghiệm của lần trước, thư ký của Giản Đông Thần không dám tùy ý để Quý Du Nhiên tự do ra vào văn phòng của hắn, sợ lại để cô nghe được những điều không nên nghe, sau đó thư ký cô đây sẽ bị chủ tịch răn dạy.

 

Nhưng cho dù thư ký đã cố gắng dẫm lên đôi giày cao gót để đuổi tới bên người Quý Du Nhiên, nhưng dĩ nhiên là vẫn không thể nhanh bằng một Quý Du Nhiên đang mang giày đế bằng.

 

“Vậy với kế hoạch thu mua kia, tất cả còn trông mong vào sự giúp đỡ to lớn của Giản Đổng…”

 

“Quý tiểu thư, Quý...”

 

Quý Du Nhiên trực tiếp đẩy cửa tiến vào, làm lơ những người khác đang có mặt trong văn phòng, lập tức đi đến trước mặt Giản Đông Thần.

 

Giản Đông Thần mới đầu còn sửng sốt một chút, nhưng thấy người đến là Quý Du Nhiên, sự không vui trong mắt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự vui sướng nhàn nhạt.

 

“Sao cô lại tới đây?”

 

Bép!

 

Một tiếng giòn vang.

 

Thư ký của Giản Đông Thần và hai người đàn ông trung niên mặc tây trang ở trong văn phòng, đều hít hà một hơi. Giản Đông Thần nghiêng đầu, trên vùng má của khuôn mặt tuấn lãng mơ hồ có thể thấy được vết đỏ năm ngón tay.

 

Đôi môi mỏng của hắn nhấp nhẹ, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, thế nhưng bất ngờ sao lại không thấy sự tức giận, hắn chỉ quay đầu nhàn nhạt nói với Quý Du Nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Thư ký của Giản Đông Thần vội vàng dẫn khách hàng sang phòng họp nghỉ ngơi, chỉ để lại hai người bọn họ.

 

Khuôn mặt Quý Du Nhiên lạnh băng, thân thể vì phẫn nộ mà hơi hơi phát run, cô mở miệng nói ra lời trào phúng: “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì mà Giản tiên sinh không biết sao?”

 

Quý Du Nhiên đem hai bản thiết kế vô cùng giống nhau vứt lên trên bàn.

 

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mấy ngày hôm trước vào buổi tối chăm sóc cho Giản Đông Thần, hắn mới có cơ hội copy thiết kế của cô, đưa cho Giang Dĩ Nhu!

 

Cô nhớ rõ, lúc ấy hắn còn rất có hứng thú hỏi cô đây là cái gì, sau đó vẫn luôn nhìn cô thiết kế bản vẽ, bây giờ ngẫm lại thật là buồn cười, hắn Giản Đông Thần sao có thể cảm thấy hứng thú với chuyện của cô chứ? Hóa ra đều là vì Giang Dĩ Nhu!

 

Cô biết hắn cùng Giang Dĩ Nhu từng có hôn ước, cũng biết trong lòng Giản Đông Thần vẫn luôn còn Giang Dĩ Nhu, nhưng cô thật sự không ngờ tới, Giản Đông Thần sẽ vì Giang Dĩ Nhu mà làm ra loại chuyện hạ tiện này!

 

“Không ngờ được, anh cùng Giang Dĩ Nhu lại rất xứng đôi, cá mè một lứa, đê tiện vô sỉ! Tôi thật là hối hận vì đã quen biết anh, Giản Đông Thần, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”

 

Quý Du Nhiên ném xuống một tấm thẻ ngân hàng, quay đầu lập tức đi khỏi văn phòng.

 

Thật lâu sau, Giản Đông Thần trầm mặc không nói gì, cầm tấm thẻ ngân hàng lên nhìn, ngay sau đó bấm điện thoại.



 

Quý Du Nhiên vượt hai cái đèn đỏ, bị vô số tài xế chửi ầm lên, rốt cuộc đã đến văn phòng luật sư của Hàn Đình.

 

Dọc theo đường đi, cô không ngừng nghe điện thoại, ngoài cuộc gọi từ Nhiễm Nhất Bạch và Hồ Mộc Mộc, các cuộc còn lại đều là các đối tác vừa mới ký hợp đồng với cô, nội dung đều là muốn hủy hợp đồng.

 

Cũng may mẹ Quý ở quê nhà không lên mạng, nên cũng không biết chuyện này, nên cũng đỡ cho Quý Du Nhiên phải lo bà biết chuyện mà thương tâm.

 

“Du Nhiên! Rốt cuộc sao lại thế này? Có phải có người cố ý hãm hại cậu không?”

 

Hồ Mộc Mộc tuy không hiểu chuyện gì, không rõ bạn thân của mình sao đùng một cái lại thành nhà thiết kế, cũng không biết vì sao lại có tin đồn rằng Quý Du Nhiên là tình nhân bí mật của một vị tổng tài nào đó, nhưng cho dù thế nào, cô ấy vẫn lựa chọn đứng về phía bạn mình.

 

Quý Du Nhiên thấy Hồ Mộc Mộc mặc một thân trang phục công sở xinh đẹp, khuôn mặt đầy lo lắng, cô nở nụ cười với cô ấy.

 

Chuyện công việc của Hồ Mộc Mộc, cô còn chưa kịp cảm ơn Hàn Đình, lần này lại còn mang thêm phiền toái cho hán.

 

“Mộc Mộc, lát nữa tớ sẽ nói chuyện với cậu, Hàn luật sư ở đâu? Tớ có việc tìm anh ta.”

 

“Ở trong văn phòng, nhưng đang tiếp khách ở trong đó.” Hồ Mộc Mộc khó xử nhìn thoáng qua cửa văn phòng của Hàn Đình.

 

Không phải cô ấy không muốn nói giúp cho Quý Du Nhiên, nhưng trải qua khoảng thời gian làm việc ở đây, cô phát hiện con người Hàn luật sư thật sự là công tư phân minh, nói đến chuyện công việc thì không nhận lục thân họ hàng, nên cô ấy thật sự không dám quấy rầy trong lúc Hàn Đình làm việc.

 

Đây là quy củ mà toàn bộ người trong văn phòng nắm rõ.

 

Quý Du Nhiên cũng không có hẹn trước, cô gật đầu tỏ ý mình đã biết, rồi kiên nhẫn ngồi chờ ở bên ngoài.

 

Một lần chờ này, vậy mà chờ suốt hai tiếng đồng hồ, mới có thể gặp được Hàn Đình.

 

“Ngại quá, Hàn luật sư, xin thứ lỗi vì sự đường đột của tôi.” Quý Du Nhiên nhìn thấy bức tranh ký họa của mình trên bàn làm việc của hắn, hơi hơi kinh ngạc.

 

“Vẽ rất đẹp, tôi rất thích.” Hàn Đình chỉnh lại gọng kính, mỉm cười lễ phép mở miệng hỏi: “Quý tiểu thư hôm nay đột nhiên đến đây, là việc công hay là việc tư?”

 

Hàn Đình bắt chéo chân dựa vào ghế, rõ ràng là một tư thế tùy ý, nhưng lại khiến người khác dễ dàng sinh ra cảm giác đáng tin cậy, tâm tình bực bội cả ngày hôm nay của Quý Du Nhiên không hiểu sao sau khi gặp hắn liền từ từ bình phục trở lại, cô cảm thấy dường như phiền toái của mình cũng không phải là lớn lắm.

 

Đây ắt hẳn là ảnh hưởng từ khí tràng của vị đại luật sư đây.

 

Quý Du Nhiên suy tư một chút, mỉm cười mở miệng nói: “Chuyện công.”.

 

Ánh mắt sau cặp kính của Hàn Đình hơi lóe, hắn chần chờ hai giây sau đó lật ngược cái đồng hồ cát dáng vẻ cổ điển trên bàn, rồi làm tư thế “xin mời” với Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên đưa mắt nhìn cái đồng hồ cát tính giờ kia, thở ra một hơi, nói ra toàn bộ sự việc phiền toái của mình.

 

“Cho nên. Quý tiểu thư muốn kiện IRIS sao chép thiết kế của cô?”



 

“Đúng vậy.”

 

Hàn Đình hạ mi mắt: “Quý tiểu thư cô hẳn là rõ ràng, tình cảnh lúc này đây của cô là vô cùng xấu, trừ phi có thể lấy ra được bằng chứng có ích, chứng minh tác phẩm thực sự là do cô sáng tác, hoặc là… có chứng cứ chứng minh tác phẩm của cô bị người trộm mất.”

 

Quý Du Nhiên trầm mặc một chút, lắc lắc đầu.

 

Cô đều không có chứng cứ.

 

Hàn Đình thấy bộ dạng cô nháy mắt trở nên ủ rũ, nhịn không được cong cong khóe môi.

 

“Có lẽ có thể đổi góc nhìn.”

 

Quý Du Nhiên mong đợi ngẩng đầu.

Hàn Đình ấm giọng nói: “Trước tiên kiện những người bôi nhọ cô trên mạng, để bọn họ ngưng tung tin vịt.”

 

Quý Du Nhiên nghi hoặc: “Ý của anh là… bảo tôi tuyệt đối chối bỏ chuyện này?”

 

Hàn Đình mặt không đổi sắc gật gật đầu.

 

“Nếu không có chứng cứ nào, vậy thì cái cô cần nhất lúc này chính là thời gian, một khi chính phủ thành phố A tuyên bố hủy tư cách thi đấu của cô, vậy thì việc “sao chép” của cô sẽ thành ván đã đóng thuyền trong lòng mọi người. Tôi kiến nghị cô trước hết nên tìm biện pháp để ban tổ chức lùi thời gian công bố, đồng thời lợi dụng khoảng thời gian này để bình ổn các tin tức trên mạng, dời đi hướng phát triển của dư luận, nhưng quan trọng nhất là, phải cố gắng tìm được chứng cứ chứng minh IRIS đã trộm tác phẩm của cô.”

 

Kéo dài thời gian.

 

Quý Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Hàn Đình nói rất có đạo lý.

 

Mặc dù cô biết là Giang Dĩ Nhu làm, nhưng không bằng không cớ thì cũng không thể thắng cô ta, huống chi phía sau cô ta còn có hai tập đoàn lớn là Giản Ảnh và Giang Thị.

 

Bất quá nếu Hàn Đình đã dám cho cô kiến nghị như vậy, hắn liền nhất định có biện pháp giúp cô tìm được chứng cứ!

 

Nghĩ nghĩ, Quý Du Nhiên trịnh trọng gật đầu.

 

“Được, nghe theo Hàn luật sư, vậy cứ làm như vậy đi.”

 

Ánh mắt Hàn Đình hơi lóe, tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nở một nụ cười nho nhã với Quý Du Nhiên.

 

“Một khi đã như vậy, thì phí luật sư là 370 vạn.”

 

Quý Du Nhiên chấn kinh, đột ngột đứng bật dậy.

 

Cái gì?

 



"370 van!?"

 

Hàn Đình vẫn treo trên mặt nụ cười như làm người khác tắm trong gió xuân, âm thanh êm tai như tiếng nước suối chảy.

 

“Quý tiểu thư cũng nói, là chuyện công, mà việc công thì phải tính theo giá công, dựa theo sự tính toán của tôi thì nếu chuyện này thành công, cô sẽ thu được lợi rất lớn, đây cũng là chi phí tiêu chuẩn của văn phòng luật sư chúng tôi. Hơn nữa, án kiện này của cô còn liên lụy đến tập đoàn Giang thị, thậm chí còn có cả chính phủ thành phố A, nên chi

phí luật sư như vậy là bình thường.”

 

Quý Du Nhiên giật giật môi, nửa ngày chưa nói ra được lời nào.

 

Trước mắt công ty đồ chơi chia hoa hồng cho cô khoảng hơn 100 vạn, đây là phía công ty đó còn chưa yêu cầu cô bồi thường chuyện “sao chép” này, nên có mới có thể giữ lại 100 vạn.

 

Mặt khác, các hợp đồng mới ký đang yêu cầu giải trừ, cô thậm chí một hào một cắc còn chưa nhận được.

 

Sáng hôm nay, cô còn vì cốt khí của bản thân mà ném 60 vạn tiền của Chung Niên Huy lại cho Giản Đông Thần, ý đồ nói cho hắn biết không phải là hắn bao dưỡng cô, mà là cô tiêu tiền ngủ với hắn một tháng!

 

Sớm biết thế này thì đã không hành động theo cảm tính rồi. Không lẽ giờ cô phải bán xe của Cảnh Hách Phàm để trả tiền thuê luật sư sao!?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Du Nhiên cảm thấy Hàn Đình đang cố ý hố cô.

 

Trước khi tới, cô đã cảm thấy ngại vì làm phiền Hàn Đình nhiều lần rồi, nên không dám mở miệng nói chuyện tình nghĩa với hắn, nhưng không ngờ rằng gia hỏa này thật sự một chút khách khí cũng không có, công phu sư tử ngoạm thật là cao!

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn thuần mỹ của Quý Du Nhiên có chút không thể bảo trì được nụ cười ưu nhã, cô thở hắt ra một hơi, cố gắng mỉm cười nói: “À vậy thì quấy rầy anh rồi, để tôi xem xét lại đã nhé.”

 

Cô cũng không tin, sẽ tìm không thấy văn phòng luật nào khác?

 

“Vậy... Quý tiểu thư xin cứ tự nhiên.” Hàn Đình lễ phép tiễn Quý Du Nhiên đến cửa, chờ cô đi rồi, hắn xoay người gọi liền cho trợ lý của mình.

 

“Liêu Bằng, thông báo cho tất cả các văn phòng có năng lực tiếp nhận án kiện của Quý tiểu thư, nói bọn bọ phải cự tuyệt án kiện của cô ấy, cứ nói nếu trong bọn họ có ai dám tiếp nhận, thì Hàn Đình tôi nhất định sẽ đứng đối đầu với bọn họ trên tòa án.”

 

Hai ngày sau.

 

Quý Du Nhiên một lần nữa ngồi trước mặt Hàn Đình, xấu hổ cười cười.

 

Hai ngày nay cô đã chạy khắp thành phố, chạy muốn rũ chân, thế nhưng không một văn phòng luật nào tiếp nhận vụ kiện của cô, đều nói phía sau IRIS là tập đoàn Giang thị, nên họ không dám đắc tội.

 

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể mặt dày quay lại tìm Hàn Đình.

 

“Quý tiểu thư, đã nghĩ thông suốt rồi?”

 

Hai tay Quý Du Nhiên ôm lấy gương mặt, lộ ra một nụ cười vô cùng lấy lòng.

 

“Chuyện là... Hàn luật sư. Có thể bàn lại về chi phí không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK