Mục lục
Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Ngoài miệng thì nói là “chúng con” nhưng thực tế chỉ có một mình Cảnh Hách Phàm đứng đó, còn những người khác thì vẫn còn đang ở phòng khách tầng một chờ.

Chỉ vì ngại với mẹ Quý đang ở với Quý Du Nhiên, chứ thật ra đám đàn ông bay đến từ trong nước kia cũng đã rất nhớ thương Quý Du Nhiên lắm rồi, ai ai trong số họ cũng đều muốn được gặp mặt cô.

 

“Mẹ, là tiểu Phàm ạ? Để cậu ấy vào đi.”

 

Nghe được âm thanh của Quý Du Nhiên, đôi mắt thâm thúy của Cảnh Hách Phàm như tỏa sáng, cậu duỗi cổ, cố gắng vươn người nhìn vào trong.

 

Mẹ Quý vừa bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, biểu cảm này rõ ràng là đã thích lắm rồi, sao trước kia bà lại cứ nghĩ rằng thằng nhóc này chỉ xem con gái bà là chị gái nhỉ?

 

“Nhiên Nhiên vừa mới tỉnh, cháu vào đi! Dì ở cùng nó cả đêm cũng mệt rồi, con vào trông thay giúp dì nhé!” mẹ Quý đứng qua một bên để Cảnh Hách Phàm đi vào.

 

Cảnh Hách Phàm vội vàng thu hồi tầm mắt, gọi một người hầu tới dẫn đường cho mẹ Quý về phòng dành cho khách, sau đó mới hấp tấp chạy tới bên giường của Quý Du Nhiên.

 

“Bọn họ đâu?” Quý Du Nhiên nhìn về phía sau lưng Cảnh Hách Phàm, nhưng không nhìn thấy đám đàn ông còn lại.

 

“Tối hôm qua là em một đường ôm chị về đấy, vậy mà vừa mới tỉnh lại chị đã tìm người khác, em không thích đâu nhé, mau dỗ em đi’’. Cảnh Hách Phàm hạ thấp mặt xuống, tay chân lanh lẹ bò lên giường, giống như chú chó cầu yêu thương.

 

Quý Du Nhiên phì cười một tiếng, dùng bàn tay không bị cắm kim truyền dịch, vò vò phần tóc của Cảnh Hách Phàm.

 

Trong một năm nay, thật ra cậu trưởng thành không ít, khuôn mặt cũng đẹp trai manly hơn nhiều, khí chất cũng đã dần thay đổi, hình tượng thiếu gia nhà giàu không quản sự đời lúc trước đã dần biến mất, thế nhưng không hiểu sao mỗi lần ở trước mặt cô là thủ đoạn bán manh làm nũng của cậu lại không hề thay đổi.

 

“Tối hôm qua...” Quý Du Nhiên muốn hỏi tiếng súng tối hôm qua cô nghe được có phải là do Cảnh Tông bắn ra hay không, nhưng ngẫm nghĩ lại, dù là hắn bắn hay không thì có sao đâu? Tóm lại là Cảnh Tông đều không muốn cho cô biết.

 

Vì thế cô chuyển qua đề tài khác, “Tối hôm qua sao các anh tìm được tôi vậy? Nhanh như vậy mà đã xác định được tôi ở bang Detroit?"

 

Dựa theo suy đoán của cô, nhóm người Cảnh Tông nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai hoặc ba ngày mới lần ra được dấu vết của cô ở Detroit.

 

Cảnh Hách Phàm hôn lên một bàn tay của Quý Du Nhiên, “Còn nhớ người nghệ sĩ đường phố mà chị thưởng cho ông ta 100 đô la không? Chính là ông ta đã tới báo tin đó.”

 

Cảnh Hách Phàm kể sơ lược câu chuyện với Quý Du Nhiên.

 

Người hát rong da màu kia ban ngày thì sẽ ở quảng trường lớn để ca hát kiếm tiền, đến tối thì sẽ tìm một không gian vắng vẻ nào đó trong nội thành để nghỉ ngơi.

 

Ngày đó, đám người của tên Ben bắt cóc Quý Du Nhiên đến khu nhà bỏ hoang, vô tình lại gần với chỗ của người nghệ sĩ da màu.

 

Nhờ Quý Du Nhiên ra tay hào sảng, cộng thêm khuôn mặt mỹ lệ của cô khiến người khác khắc sâu trong trí nhớ, thế nên người nghệ sĩ đó mới nhớ rõ mặt cô đến vậy.

 

Vốn dĩ ông ta nên đi báo cảnh sát, nhưng vì chính bản thân ông ta cũng có một vài tiền án, ngày thường tránh cảnh sát còn không kịp nên nào dám đến đồn cảnh sát báo tin, vì thế sáng sớm ngày hôm sau ông ta liền chạy đến trước cửa của tập đoàn Tắc Bác để chờ Cảnh Hách Phàm.

 

Ông không biết tên cũng như lai lịch của Quý Du Nhiên và Cảnh Hách Phàm, chỉ biết hai người họ luôn đi vào đi ra cùng nhau.

 

Nhưng ngày đó cả Cảnh Hách Phàm và Cảnh Tông đều đang ở Chicago, ông ấy chờ cả ngày vẫn không gặp được người, tới tối ông sợ tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng, vì thế lấy hết can đảm xông vào trong tòa cao ốc, kết quả bị bảo vệ tóm lại vì tưởng ăn trộm đột nhập.

 

Chuyện này gây xôn xao, cuối cùng chuyển tới bên phía Cảnh Tông đang ở Chicago.

 

Sau khi Quý Du Nhiên nghe xong, không thể nói được tâm tình của bản thân lúc này, vừa là cảm thấy may nhưng đồng thời cũng hơi hoảng sợ.

 

May mắn là bản thân mình đã không rời đi sau khi nghe xong bài hát, đã vậy nhân dịp công ty kết toán cuối năm có tiền lãi lớn, nên cô vung tay tip cho người nghệ sĩ đó một số tiền.

 

Còn cảm thấy hoảng sợ vì nếu buổi sáng ngày hôm đó cô không nhìn thấy báo cáo tài vụ từ công ty, hoặc là người nghệ sĩ đường phố đó không liều lĩnh chạy vào tòa cao ốc để báo tin, hoặc là nhân viên của tập đoàn Tắc Bác không báo tin này đến tại Cảnh Tông, nếu vậy thì cô đã rơi vào tình huống bị đám người Giang Dĩ Nhu cưỡng bức.

 

Hết thảy mọi chuyện cứ như một sự trùng hợp, nhưng thực tế chính là định mệnh.

 

“100 đô la nào đã đủ, để hôm nào tôi phải gửi ông ấy thêm một phần tiền hậu tạ.” Quý Du Nhiên là người có ơn tất báo, người nghệ sĩ đã giúp cô một ân huệ to lớn, thì cô nhất định không thể bạc đãi ông ấy.

 

“Không cần đâu, em và anh trai đã tặng cho ông ta một căn nhà, còn tẩy sạch tiền án tiền sự của ông ta, đồng thời an bài cho ông ấy một buổi biểu diễn trong show truyền hình RTN rồi.”

 

Cảnh Hách Phàm lười biếng chơi đùa với bàn tay trắng nõn của Quý Du Nhiên, trong lòng cậu nghĩ sao cậu có thể để Quý Du Nhiên đi gặp mặt một người đàn ông xa lạ cơ chứ.

 

Tuy đúng là người da đen hát rong đó giúp cô một ân tình lớn, nhưng ngày đó quảng trường người đến người đi tấp nập, người thưởng tỷ tiền ông ta không ít, cớ sao lại chỉ nhớ kỹ mỗi khuôn mặt của Quý Du Nhiên?

 

Sợ rằng lý do chính là vì vẻ đẹp động lòng người của cô thôi!

 

Cũng không thể trách Cảnh Hách Phàm suy nghĩ hẹp hòi, thật sự thì số lượng đàn ông chia sẻ cô đã quá nhiều, hơn nữa khi bản thân thật sự thích một người nào đó, thì tự nhiên sẽ cảm thấy mấy lang sói xung quanh mình cũng đều đang mơ ước bảo bối của cậu, cậu chỉ hận không thể nhốt Quý Du Nhiên ở trong phòng mỗi ngày, để không ai được nhìn thấy cô, như vậy mới khiến cậu yên tâm được.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy rất sửng sốt.

 

Chương trình truyền hình RTN là một chương trình ca nhạc lớn ở nước Mỹ, vị “ân nhân” kia của cô thật sự có thể tham gia vào sao?

 

Cảnh Tông nếu đã ra tay thì cứ nói là yên tâm, cho nhà cửa, đồng thời cũng an bài một phần công việc đứng đắn. Vậy cũng tốt, cô không cần phải can thiệp thêm nữa.



 

Cảnh Tông không ở đây, Quý Du Nhiên đành phải dành phần thưởng cho em trai của hắn, nhưng cô vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy một vết bầm xanh tím nơi khóe môi của cậu, cho dù đã qua xử lý, nhưng vẫn có thể thấy vùng vết thương kết vảy.

 

“Ai đánh cậu đấy?”

 

Quý Du Nhiên nhíu mày, cô nhớ rõ ngày hôm qua khi thấy Cảnh Hách Phàm thì rõ ràng mặt cậu vẫn lành lặn, nên đây chỉ có thể là chuyện đã phát sinh sau khi cô ngủ thiếp đi.

 

Vừa định hỏi là người to gan lớn mật nào dám đả thương tiểu bá vương của bang Detroit — Cảnh Hách Phàm, nhưng lời đến bên miệng rồi thì Quý Du Nhiên đột nhiên nhớ tới một số người thật sự dám đánh cậu. Hơn nữa nếu cô đoán không sai, việc Cảnh Hách Phàm bị đánh có liên quan đến cô.

 

“Là..." Cảnh Hách Phàm vốn dĩ đã quên chuyện này rồi, đến khi Quý Du Nhiên hỏi, cậu lập tức muốn mách lẻo, nhưng chợt nhớ đến sự việc này vốn là do cậu đuối lý trước, đành phải nghẹn lại không thể nói lời lên án được.

 

Thấy Quý Du Nhiên có vẻ đã đoán được phần nào, Cảnh Hách Phàm đành phải rầu rĩ an ủi cô, “Đừng lo lắng nữa, anh trai đã thay chị xử lý tốt mọi chuyện rồi, mấy người đàn ông chúng tôi về sau sẽ chung sống hòa bình, sẽ không có chuyện đánh tới đánh lui nữa đâu.”

 

Quý Du Nhiên thật không hiểu là do tâm tư bản thân thể hiện quá rõ ràng, hay là do Cảnh Hách Phàm thấu hiểu cô quá sâu, đúng là lúc này cô đang nghĩ đến đám đàn ông của cô.

 

Không nói đến chuyện lần này, lần trước Cảnh Hách Phàm và Hàn Đình cũng đã ẩu đả nhau ở chính nhà cô, về sau trừ những lần đụng chạm nhau bằng võ mồm thì không hề phát sinh thêm vụ việc tay chân nào nữa.

 

Nhưng với chuyện này, nhất định đám đàn ông trong nước kia sẽ tính sổ lên đầu của anh em Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm.

 

“Cậu nói là Cảnh Tông đã xử lý tốt hết rồi là sao?” Quý Du Nhiên không hiểu “xử lý tốt” nghĩa là gì.

 

Cảnh Hách Phàm bỗng dưng có cảm giác bản thân thật sự vô dụng.

 

Từ lúc Quý Du Nhiên xảy ra sự việc bắt cóc đến giờ, dường như chỉ có mỗi một mình anh cậu đứng ra giải quyết hết toàn bộ các vấn đề, nhưng cậu không thể không thừa nhận sự thật đúng là như vậy, vì vậy cậu chỉ có thể nhụt chí “Ừ” một tiếng.

 

“Về sau chị không cần phải lo lắng về vấn đề đám đàn ông chúng tôi ở chung với nhau như thế nào nữa, ngày hôm qua anh trai em đã nói chuyện với họ rồi, về sau sẽ không ép chị phải đưa ra lựa chọn nữa, chị không muốn kết hôn muốn sinh con, không muốn làm chuyện gì, tất cả chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của chị.”

 

Nếu một ngày nào đó, có ai không thích loại sinh hoạt như thế này, thì có thể lựa chọn từ bỏ.

 

Nhưng những lời này Cảnh Hách Phàm không nói ra, bởi vì cậu biết có nói cũng không có ý nghĩa gì.

 

Đàn ông hiểu đàn ông nhất, tối hôm qua tuy cậu không tham dự vào quá trình đàm phán, nhưng từ biểu tình bình tĩnh của đám đàn ông kia, thì cậu đã biết tình cảm của bọn họ đối với Quý Du Nhiên hoàn toàn không hề thua kém với anh em Cảnh Hách Phàm, bọn họ chắc chắn chỉ mong có người mau mau rút lui, còn bản thân lại hoàn toàn không có ý định đó.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, cô bất quá chỉ mới ngủ có một giấc, đến khi tỉnh dậy thì nhận được sự ủng hộ của người thân, và sự thấu hiểu của đám đàn ông này.

 

Cô nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi lá cây phất phơ, ngay cả cơn gió cũng mang theo một sự ấm áp dịu dàng.

 

Bên cạnh cô có nhiều người thương cô như vậy, bao dung cô như vậy, cô tự nhiên cảm thấy cuộc sống về sau của mình có lẽ sẽ giống như thời tiết ấm áp sáng rực lúc này.

 

Cốc cốc.

 

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, người tới dường như biết người trong phòng đã tỉnh, không chờ Quý Du Nhiên lên tiếng mời vào thì đã tự đẩy cửa bước vào.

 

Một người đàn ông dịu dàng trầm ổn xuất hiện trước mắt cô, ngay sau đó là một loạt bóng dáng mà cô vô cùng quen thuộc.

 

Bọn họ đều đã tiến vào phòng, khiến căn phòng xa hoa bỗng chốc trở nên chật hẹp.

 

Nhiễm Nhất Bạch đẩy Cảnh Hách Phàm sang một bên, ngồi xuống vị trí ban đầu của cậu, Hàn Đình và Giang Dĩ Thành cũng kéo hai chiếc ghế thứ tự ngồi xuống mép giường của Quý Du Nhiên, Giản Đông Thần ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách đó không xa, Cảnh Hách Phàm qua đứng cùng một chỗ với Cảnh Tông.

 

Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn cô, dịu dàng, chăm chú, chứa đầy niềm nhớ thương.

 

“Lâu như vậy vẫn không thấy Tiểu Phàm đi xuống, tôi liền đoán là em đã tỉnh lại, nên mang mọi người lên thăm em.” Cảnh Tông mỉm cười, trả lời cho ánh mắt dò hỏi của Quý Du Nhiên.

 

Hàn Đình vẫn là một bộ dáng thanh tân văn nhã thoải mái, hắn điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho chậm lại, dùng chất giọng ôn nhuận mà Quý Du Nhiên dù cho nghe hoài cũng không chán, cất lời, “Em gầy đi nhiều rồi, bây giờ mà bước ra đường thì gió sẽ thổi bay mất.”

 

Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, trừng mắt nhìn Hàn Đình, trong ánh mắt vừa là sự ngọt ngào vừa là oán trách.

 

Chỉ mới mấy ngày không ăn mà thôi, làm gì mà khoa trương như lời hắn nói cơ chứ, cô cúi đầu nhìn dáng người của mình, ngực ra ngực, mông ra mông, gợi cảm chính là đây chứ đâu!

 

“Nước Mỹ có tốt không? Chơi đủ chưa? Đang êm đẹp một hai phải chạy tới đây học hành, đúng là cô gái ngốc, thời thời khắc khắc không để người khác bớt lo chút nào!” Nhiễm Nhất Bạch vòng hai tay lại, trên mặt tràn đầy sự bất mãn, một bộ dáng muốn nói lời trách cứ nhưng lại không nỡ.

 

“Cậu nói ít vài câu thì sẽ chết à!” Giản Đông Thần đang ngồi trên ghế sô pha, thình lình quăng ra một câu như vậy.

 

Ánh mắt Giang Dĩ Thành sáng quắc, cho dù râu ria lún phún trên mặt cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến mị lực thành thục của hắn, “Chúng tôi đã quyết định xong rồi, chỉ còn lại hai tháng, mọi người sẽ ở đây với em cho đến khi em hoàn thành khóa học này.”

 

Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, khó mà thoát khỏi sự si mê trước những mỹ nam này.

 

Bốn tháng không gặp, không hiểu sao cô lại cảm thấy đám đàn ông này của cô, người nào người nấy đều trở nên đẹp trai dã man, càng ngày càng khiến người khác cảm thấy tim đập mặt đỏ!

 

Nhìn những đàn ông cực phẩm trước mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân thật sự không phúc hậu chút nào, chỉ một mình cô mà lại chiếm đoạt nhiều tài nguyên chất lượng tốt như vậy, nói ra sẽ bị các chị em phụ nữ khác đánh chết mất.



 

Nhưng mà, si mê thì si mê, cô vẫn không bỏ qua câu nói của Giang Dĩ Thành, “Cái gì? Các anh định ở đây với tôi?”

 

“Chuyện này ngày hôm qua đã được quyết định rồi, em không thể nói lời từ chối.”

 

Lần này, người nói chuyện là Hàn Đình, hắn là người đầu tiên phát hiện Quý Du Nhiên mất tích, lúc ấy cảm giác sợ hãi mãnh liệt chỉ có lúc cha mẹ hắn qua đời lại lần nữa xuất hiện, cho nên hắn càng xác định, cả đời này của mình chắc chắn không thể rời khỏi người con gái này.

 

Ngay đến một người luôn nuông chiều mình như Hàn Đình mà cũng đã nói quyết tuyệt như vậy, Quý Du Nhiên liền biết lần này mình không có đường cứu vãn rồi, cô cũng đã hoàn toàn tin những lời mà Cảnh Hách Phàm nói khi nãy, rằng đám đàn ông đã đạt thành thống nhất với nhau rồi.

 

“Thôi được.” Quý Du Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì hai tháng sẽ qua nhanh thôi.

 

Bên cửa thoáng xuất hiện thêm một bóng dáng.

 

Cảnh Thế Kiệt thấy cả căn phòng đầy người, đầu tiên là ông sửng sốt một chút, sau đó lễ phép gõ cửa phòng.

 

Quý Du Nhiên thấy Cảnh Thế Kiệt thì âm thầm cảm thán.

 

Một người đàn ông bình thường vẫn giữ bản thân ngăn nắp chỉnh chu, vậy mà chỉ mới một ngày thôi mà đã trở nên tiều tụy đến mức cô không thể nhận ra, hiện tại có thể nhìn ra ông là người đã qua tuổi 50.

 

Quý Du Nhiên không cần hỏi, chỉ nhìn qua bộ dáng lúc này của Cảnh Thế Kiệt thì có thể hiểu đứa nhỏ trong bụng Giang Dĩ Nhu đã không thể giữ được nữa.

 

“Quý tiểu thư, tôi biết lúc này mà làm phiền cô thì thật là không phải phép, chỉ là chuyện có liên quan đến Lin...à không Giang Dĩ Nhu, tôi muốn được cô làm rõ một chút.” Được Cảnh Tông đưa tới một cái ghế, Cảnh Thế Kiệt mệt mỏi vuốt mặt ngồi xuống.

 

Bác sĩ nói nguyên nhân Giang Dĩ Nhu sảy thai không phải là do cú ngã, bọn họ phát hiện Giang Dĩ Nhu có dùng qua ma túy, thai nhi không ổn định, hơn nữa hạ thể cô ả có dấu vết xé rách, âm đạo rõ ràng là đã trải qua giao phối, hơn nữa quá trình giao phối rất là thô lỗ, tổn thương tới tử cung rồi.

 

Cho nên cho dù cô ả không té ngã, thì đứa bé trong bụng cũng không thể giữ được, cú ngã kia chỉ là thúc đẩy nhanh quá trình sinh non mà thôi.

 

Cảnh Thế Kiệt không hề quan tâm đến việc Giang Dĩ Nhu dùng ma túy, cũng không có tâm tư trong quá trình cô ả bắt cóc Quý Du Nhiên thì đã cho ông đội nón xanh, ông chỉ đau lòng cho đứa nhỏ của mình, đứa nhỏ mà vất vả lắm ông mới có được.

 

Bốn tháng, thai nhi đã thành hình rồi.

 

Nhắc đến cái tên Giang Dĩ Nhu, Quý Du Nhiên theo bản năng mà nhìn về phía Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành, phát hiện trên mặt hai người họ không hề có dao động gì, cứ như là đang nghe tên của một người xa lạ nào đó, lúc này cô mới quay đầu nhìn Cảnh Thế Kiệt, dùng ngữ khí bình tĩnh nhẹ nhàng nói ra một sự thật mang tính bùng nổ. “Thật ra, đứa bé trong bụng Giang Dĩ Nhu là con của người khác.”

 

Quý Du Nhiên cũng biết sự việc này không thích hợp để nói trong lúc có nhiều người như vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ suy sụp đến mức muốn phát bệnh của Cảnh Thế Kiệt, cô cảm thấy nên để ông biết càng sớm càng tốt, ít nhất không cần phải chịu đựng nỗi khó chịu này lâu hơn nữa.

 

Trừ Cảnh Thế Kiệt ra, thì đám đàn ông còn lại đều nhướng mày.

 

“Cô nói cái gì!?” Cảnh Thế Kiệt cho rằng bản thân nghe lầm, kích động đứng lên, “Quý tiểu thư, cô vừa nói cái gì? Đứa nhỏ trong bụng Giang Dĩ Nhu không phải là của tôi? Sao có thể?”

 

Quý Du Nhiên thở dài, “Là chính Giang Dĩ Nhu tự nói với tôi, tôi không biết là do cô ta cố ý nói như vậy hay có ý gì, hay là... ngài có thể làm giám định DNA với phôi thai.”

 

Nói Cảnh Thế Kiệt làm giám định DNA với phôi thai chỉ là để ông ta tin vào việc này mà thôi, lấy thời gian hai ngày cô ở cùng với Giang Dĩ Nhu và chứng kiến mọi việc, cô có thể chắc chắn Giang Dĩ Nhu không hề nói dối, đứa nhỏ kia là con của Ben.

 

Bằng không thì sao cô ả lại không chút nào để bụng đến đứa nhỏ, thậm chí là chán ghét cơ chứ?

 

Thấy trên mặt Cảnh Thế Kiệt là nỗi giận tột cùng, Quý Du Nhiên sờ soạng trên cổ một chút, lôi ra một sợi dây.

 

Hàn Đình không xa lạ với món đồ này, bởi vì chính hắn là người đưa cho Quý Du Nhiên.

 

“Mọi chuyện phát sinh trong tầng hầm ngầm hầu như đều được tôi thu âm trong này, ngài muốn biết cái gì thì cứ nghe qua là được.” Quý Du Nhiên đưa mặt dây chuyền cho Cảnh Thế Kiệt.

 

Sau khi Ben mở trói cho cô, việc cô làm đầu tiên chính là bật ghi âm, chính là từ lúc Giang Dĩ Nhu bị mấy tên thủ hạ của Ben cưỡng hiếp, còn cả đoạn cô ả thừa nhận đứa nhỏ không phải là con của Cảnh Thế Kiệt, đoạn cô ả nổ súng giết Ben, và cả đoạn cô ả thú nhận chuyện phạm tội lúc trước của mình, còn có……

 

“Từ từ.”

 

Quý Du Nhiên gọi Cảnh Thế Kiệt đang định bỏ đi ra ngoài với chiếc vòng cổ, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha.

 

“Giản Đông Thần.” Quý Du Nhiên rất hiếm khi gọi cả tên lẫn họ của Giản Đông Thần, đa số thời điểm đều là Giản Đổng, ông chủ Giản, hoặc khi bị hắn làm đến chết đi sống lại trên giường, thì sẽ xin tha bằng cách gọi hắn là anh rể, hoặc chú Giản.

 

Giản Đông Thần cũng đang nhìn cô.

 

Quý Du Nhiên mím môi, nhẹ giọng nói, “Không phải anh vẫn luôn muốn biết lý do tại sao bố mẹ anh qua đời trong vụ tai nạn sao?”

 

Giản Đông Thần sửng sốt, tiếp đó hắn nhìn Giang Dĩ Thành bằng một ánh mắt không vui. Chuyện này hắn chỉ nói qua với Giang Dĩ Thành, tới lúc này hắn đã không còn quan tâm liệu Quý Du Nhiên có đang đồng tình hay thương hại hắn hay không, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy không cần thiết để cô quan tâm những việc trong quá khứ của mình.

 

Giang Dĩ Thành nhún nhún vai.

 

Quý Du Nhiên hít sâu một hơi, “Nếu anh muốn biết, thì cũng nghe đoạn ghi âm kia luôn đi.”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK