Loại này hay được các cung nữ dùng nếu muốn trốn thoát ra khỏi cung.
“Hoàng huynh, sao huynh lại chấp nhận cho Điềm Tư Tư chữa trị cho ta chứ? Lỡ như cô ta giết ta rồi sao?”
“Lỡ rồi thì đành vậy chứ sao? Mà Điềm Tư Tư tại sao chẩn ra cái gì mà độc Thiên Huyết gì đó cơ chứ? Chúng ta đã tính toán rất kĩ càng rồi mà vẫn không thành công. Muội yên tâm, muội chỉ cần giả vờ mệt mỏi ốm yếu thêm vài ngày nữa. Đợi hết thời hạn, chúng ta có thể tuỳ ý xử lý Điềm Tư Tư rồi.”
Mặc A Bảo nhỏ giọng khuyên muội muội của mình. Bây giờ thái độ của muội ấy chính là chìa khoá quan trọng nhất. Mặc Mạch Nhi dù trong lòng có không vui bao nhiêu nhưng hoàng lệnh trong người cũng đành cố gắng chịu đựng.
“Ngũ Hoàng Tử, ta là Bình Nhạc Vương Phi. Ta đem thuốc đến cho Công chúa đây.”
Mặc A Bảo nghe tiếng Điềm Tư Tư trước cửa liền vội vàng nhét muội muội mình vào ổ chăn, sau đó cho ngửi một ít huân hương. Mặc Mạch Nhi lập tức ngất liệm đi.
“Bình Nhạc Vương Phi người tiến vào đi.”
“Ngũ hoàng tử quả nhiên yêu thương công chúa, lúc nào cũng túc trực bên cạnh giường.”
“Ta chỉ có một muội muội là nàng ấy. Không yêu thương sao được. Nếu muội ấy có mệnh hệ gì, đừng nói là ta cho dù là Phụ vương chắc chắn cũng không bỏ qua chuyện này.”
Giọng điệu mang đầy vẻ đắc ý nhưng cũng đầy uy hiếp của Mặc A Bảo khiến Điềm Tư Tư rất khó chịu. Nàng trước giờ còn chưa bị ai ngang nhiên uy hiếp như thế đâu. Điềm Tư Tư vỗ tay. Nha hoàn lập tức bưng một chén thuốc đen còn nghi ngút khói vào.
“Đây chính là phương thuốc đặc biệt ta nghiên cứu để chữa kịch độc cho công chúa. Từ việc bốc thuốc đến sắc thuốc đều có ngự y của quý quốc quan sát. Nên xin ngũ hoàng tử yên tâm.”
Mặc A Bảo nhìn sang ngự y đi theo, thấy lão gật đầu mới cho người đem chén thuốc lại gần đút cho Mặc Mạch Nhi.
Điềm Tư Tư cười mỉm, dáng vẻ thong dong như đã nắm chắt mọi chuyện trong tay.
“Mặc Mạch Nhi ơi là Mặc Mạch Nhi. Thuốc này chính là tinh chế cô đặc nhất của tất cả các loại bổ. Vừa đắng vừa dễ khiến bốc hoả trong người. Hậu vị đắng để lại rất lâu. Ta muốn xem xem ngươi chịu đựng được bao lâu a.”
————————————————————
Mặc Mạch Nhi bây giờ đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Cả người bốc hoả bừng bừng, miệng lúc nào cũng đắng chát.
“Ca ca, huynh phải nghĩ cách đi. Ta chịu không nổi nữa. Đã hai ngày sáu lần uống rồi.”
Nàng ta sắc mặt ửng đỏ. Vì thuốc gom quá nhiều đồ bổ nên trong cơ thể lúc nào cũng hoả khí thịnh vượng kết hợp với không khí nóng nực bây giờ thì quả thực chẳng khác nào một cái lò lửa.
“Muội ráng chịu đựng một chút, thêm ba ngày nữa thôi. Ta đã cho người mua rất nhiều băng lạnh rồi. Vì đại sự chúng ta phải vì đại sự.”
Bên Hạ Hoa Viện, sau khi nghe thị vệ bẩm báo thì Điềm Tư Tư cười trừ.
“Sao thế. Băng trong kinh thành chắc tên Mặc A Bảo đó gom hết rồi nhỉ?”
Triệu Bình đang bế con, vừa bế vừa dỗ dành bé, nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Điềm Tư Tư liền hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
Trời nóng nực đúng là hành hạ người. Mặc Mạch Nhi bị bón cho đống thuốc bổ chắc chắc đanh vô cùng khổ sở đây. Nhưng mà Triệu Bình cũng không có vui nổi, bé con của hắn cũng bị trời nóng hành đây. Phòng bé con lại không dùng băng được do bé còn quá nhỏ, đành dựa vào quạt thủ công thôi.
“Nguyên Duệ đừng khóc. Mẫu thân thương con.”
Bé con khóc đến mệt rồi chỉ còn thút thít vài tiếng, đầu gối lên vai mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe trông đến đáng thương vô cùng. Triệu Bình tay cầm quạt quạt cho con mà trong lòng xót xa không để đâu cho hết.
Bảo bối của hắn a.
————————————————————-
Mặc Mạch Nhi vừa được bón cho cử thuốc cuối cùng của ngày thứ ba. Mặc A Bảo thấy mọi chuyện không xong liền tiến lên trách móc Điềm Tư Tư.
“Bình Nhạc Vương Phi, đã là ngày thứ ba rồi, muội muội ta uống không biết bao nhiêu thuốc mà vẫn không có tiến triển. Vương gia cũng không điều tra ra kẻ đứng sau đầu độc. Người phải chăng muốn trốn tránh kéo dài thời gian.”
Điềm Tư Tư đặt chén thuốc xuống, bình thản nói với Mặc A Bảo.
“Chúng ta đã giao kèo năm ngày thì năm ngày ta sẽ cho hoàng tử câu trả lời. Bây giờ chỉ mới ba ngày, xin người đừng vội vàng như thế. Ta xin phép cáo từ.”
“Cô….”
Lúc đi ra cửa, Điềm Tư Tư nhướng mày với Tiểu Lệ. Tiểu Lệ hiểu ý thả dưới gầm bàn một chiếc khăn tay tẩm đầy huân hương. Nàng hành động nhanh chóng nên không bị ai phát hiện, chiếc khăn tay nằm dưới gầm bàn nên cũng khuất không ai để ý cả.
————————————————————-
Đến giữa đêm, hiệu quả của độc dược giảm bớt cộng thêm hoả khí trong người quá vượng khiến Mặc Mạch Nhi giật mình tỉnh giấc. Cô ta ra mồ hôi đầm đìa, ướt nhẹp cả lưng áo. Thậm chí trong người lúc nào cũng cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng vậy.
“Nóng quá…… ta phải ra ngoài hóng gió một chút mới được.”
“Công chúa. Không được đâu. Bên ngoài là người của Vương gia, ra ngoài chúng ta sẽ bị lộ đấy.”
“Nhưng ta nóng trong người quá làm sao bây giờ. Không được, ta phải ra ngoài. Ngươi mau đuổi hết đám người đó đi đi.”
Cung nữ thân cận thật sự hết cách với vị công chúa này. Nhưng lệnh của Hoàng Tử đã điểm, bằng mọi giá cũng phải giữ công chúa trong phòng. Kẻ địch đang quan sát nhất cử nhất động của họ.
“Công chúa, hay nô tỳ lấy nước cho người tắm nhé.”
“Được… nhanh lên. Nhanh lên đi……”
Nha hoàn nửa đêm ra khỏi phòng, lén lút đến nhà bếp chuẩn bị bồn tằm cho Mặc Mạch Nhi thì bị một người sau lưng bịt miệng kéo đi.
Cửu Công Chúa bên này chờ đợi lâu thật lâu không thấy người quay lại, không khí trong phòng càng nóng lên lại bốc lên mùi của dầu hoả khiến đầu óc nàng ta càng ngày càng mụ mị khó chịu. Cửa chính thì bị binh lính của Dao quốc canh giữ, Mặc Mạch Nhi chịu không nổi đành leo cửa sổ ra ngoài.
Cũng may phòng nàng ở tầng trệt. Vừa đặt chân xuống dưới đất thì không gian đen tối đã sáng choang, Mặc Mạch Nhi hoảng sợ ngồi sụp xuống.
“Cửu Công chúa quả nhiên phụng thể an khang. Mới có mấy lần thuốc mà đã có thể trèo cửa sổ nhanh thoăn thoắt được rồi. Triệu Bình bái phục.”