Tiệc tẩy trần được tổ chức ở sân sau phủ Huyện lệnh, ngồi ở vị trí chính giữa là Triệu Bình. Huyện lệnh Nghiêm Tuấn ngồi bên cạnh, theo sau là các quan lại khác có chức vị nhỏ hơn.
Giữa sân có một nhóm ca nữ đang múa, một tỳ nữ tóc búi thiên nga dung nhan mặn mà đang gảy đàn huyền cầm. Ánh mắt nàng lả lơi câu dẫn, tay thì gảy đàn, liếc mắt đưa tình với Triệu Bình. Giọng hát ngọt ngào quyến rũ lại mang nét lả lơi ong bướm như rót mật vào tai các vị đại nhân đang ngồi đây.
Triệu Bình trong lòng hoàn toàn khinh thường tên Huyện lệnh Nghiêm Tuấn này. Trong kinh thành có dạng nữ nhân nào mà hắn chưa tửng “thưởng dụng” qua, bây giờ lại đưa cho hắn một nữ nhân dong chi tục phấn như vậy. Đùa à.
Bất quá có “mệnh lệnh” của phu nhân trên người, Triệu Bình vẫn làm bộ si mê nhan sắc của nữ tử trước mắt. Nữ thì liếc mắt đưa tình nam thì đón lấy một cách sỗ sàng. Nếu có Điềm Tư Tư ở đây, nàng sẽ vỗ tay hoan hô cho cái sự tuyệt phối này.
Rượu đã hơi ngấm, Nghiêm Tuấn lúc này mới lên tiếng.
“Vương gia, người có thấy hứng thú với Anh Đào không?”
“Ồ, nàng tên là Anh Đào sao?”
“Vâng, Anh Đào là nữ nhi thứ hai của hạ quan. Nay nghe được Vương gia ghé thăm Cách Vực, con gái thần vốn ngưỡng mộ tài năng của người đã lâu mới xin được gặp ngài, dâng cho ngài một khúc hát.”
“Ha ha ha” Triệu Bình cười to, chân gác lên ghế, đưa tay vẫy Anh Đào lên đến bên cạnh mình.
“Anh Đào cô nương nhan sắc xinh đẹp, tài năng vô cùng. Tiếng đàn của nàng vô cùng hợp nhãn ta. Không biết nàng có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Nghiêm Tuấn bộ dạng bất ngờ mừng rỡ rối rít, liên tục dập đầu với Triệu Bình.
“Được Vương gia để mắt đến là phúc phận của Anh Đào. Mau, Anh Đào, mau dập đầu tạ ơn Vương gia đi.”
Anh Đào cũng không giấu được bộ dáng thảng thốt, nàng ưỡn ẹo một hồi rồi quỳ xuống tạ ơn. Đám quan lại bên cạnh thì một mặt khinh thường Nghiêm Tuấn bán con cầu vinh, một mặt ghen tỵ cha con nhà Huyện Lệnh bám lên được Hoàng gia. Tuy danh tiếng của Triệu Bình có hơi nát nhưng dù sao cũng là Vương gia. Với cái tước hiệu Bình Nhạc Vương gia cũng đủ cho con cháu ăn đến mấy đời rồi.
- --------------------------------------
Đêm khuya im ắng, trong Trạm dịch, nơi căn phòng xa hoa nhất Triệu Bình đang mặc áo ngủ nửa ngồi nửa nằm trên giường. Ánh nến le lói chiếu lên gương mặt hắn có vẻ hơi u ám đáng sợ.
Không khí trong phòng tịch mịch, đè nặng lên trái tim đang đập của Anh Đào. Bình Nhạc Vương gia ngạo nghễ ngồi đó, tay gõ gõ chiếc quạt lên bàn. Bộ dáng không quan tâm gì đến mỹ nhân đang quỳ trước giường, hoàn toán khác với vẻ mặt mê muội lúc ở bữa tiệc.
Anh Đào quỳ tê dại dưới nền nhà, lúc này mới lên tiếng đánh vỡ không khí.
“Vương gia, để thiếp hầu hạ người đi ngủ.”
“Ngươi vội vã thật nhỉ? Tiếp tục quỳ đó đi. Ta hỏi ngươi, ngươi là con thứ mấy của Nghiêm Tuấn.”
Anh Đào hai mắt rưng rưng, một bộ lê hoa đái vũ.
“Vương gia, thiếp chỉ là con vợ lẽ của phụ thân. Thiếp biết mình không xứng với Vương gia. Nhưng từ rất lâu, thiếp đã luôn ái mộ ngài. Xin người cho thiếp được theo hầu hạ người, thiếp không dám đòi hỏi một danh phận đâu.”
Anh Đào khóc lóc thảm thương, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe quả thật khiến người đau lòng. Nhưng Triệu Bình không phải là nam nhân tầm thường. Hắn hừ nhẹ một tiếng, cười cười mang theo vẻ mỉa mai khiến Anh Đào càng thêm xấu hổ.
“Việc cho ngươi danh phận không nằm ở ta, việc đưa ngươi về đây cũng không phải là ý của ta mà là….”
Cạch……
“Là ý của ta.”
Điềm Tư Tư đẩy cửa đi vào. Anh Đào hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng được đưa đến đây hầu hạ Vương gia, thế nhưng sao Vương phi lại tự tiện đi vào như thế.
Điềm Tư Tư tự nhiên ngồi thẳng lên giường, không lòng vòng mà tra hỏi Anh Đào.
“Ngươi nói đi, người là ai? Nghiêm Tuấn đưa ngươi đến đây với mục đích gì?”
Anh Đào vẻ mặt tái mét đi, răng đánh vào nhau cầm cập, tay chân cũng run lẩy bẩy.
“Không có, không có mục đích gì cả, phụ thân ta đưa ta đến đây là để hầu hạ Vương gia. Vương gia xin người đừng tin lời diềm pha. Thiếp thật sự ngưỡng mộ ngài.”
Điềm Tư Tư không nói gì, nàng vỗ tay mấy tiếng. Tiêu Đắc và Đại Tráng nghe thấy liền đem theo một thùng sắc không rõ là thứ gì vào bên trong phòng.
Thùng vừa được mở ra, Anh Đào đã muốn ngất xỉu tới nơi. Đủ loại thứ dụng cụ hành hình xuất hiện trước mắt. Tiêu Đắc cầm lên một món đồ trông như cái kẹp tay, phía trên vẫn còn dính bê bết máu.
“Nếu ngươi không nói, ta không ngại biến gian phòng ngủ này thành Hình phòng đâu.Sau khi hành hình ngươi đến gần chết, ta sẽ ngốt ngươi vào cái thùng sắt này vứt xuống sông. Lúc đó………”
Điềm Tư Tư cố tình kéo dài lời nói, lại gần thì thầm vào tai Anh Đào.
“…….ngươi kêu có rát cổ cũng không ai cứu đâu. Ngươi sẽ sống dở chết dở, nước sẽ từ từ tràn vào, ngươi sẽ từ từ ngộp thở, sau đó,…….”
“Aaaaaaaaaa”
Anh Đào nghe Điềm Tư Tư miêu tả thì sợ đến nỗi bịt tai lại, hét lên hoảng loạn. Hai mắt nàng ta trừng trừng, nước mắt chảy dài như suối nhìn Điềm Tư Tư cứ như kẻ biến thái.
“Vương phi, Vương phi người tha cho ta. Ta nói ta nói. Ta không phải Anh Đào, ta được Huyện lệnh đưa về để giả dạng mỹ nữ quyến rũ Vương gia. Ta không biết mục đích của ngài ấy, xin người tha cho ta. Ta thật sự không biết mục đích của ngài ấy.”
Cuối cùng cũng chịu khai. Triệu Bình nghĩ thầm trong bụng quả là Vương phi của hắn, lúc cần dịu dàng thì dịu dàng, lúc cần đáng sợ thì đáng sợ. Dáng vẻ nào nàng cũng chơi được hết.
“Thế Nghiêm Tuấn có đưa thứ gì cho ngươi không?”
Anh Đào lúc này mới sực nhớ ra, móc ra từ trong áo mình một lọ thuốc.
“Huyện lệnh nói với thiếp là bôi cái này lên người. Sẽ khiến Vương gia mê mẩn không dứt?”
Tiêu Đắc lại gần ngửi lọ thuốc đó, hắn khẽ gật đầu với Triệu Bình sau đó cùng với Đại Tráng lôi Anh Đào giả mạo ra ngoài.
Triệu Bình vẻ mặt ngưng trọng tràn đầy tức giận đám mạnh xuống giường.
“Xem ra lão Thái Hậu không muốn tha cho ta. Bà ta muốn ta chết ở đây. Lão bà ác độc đó.”
“Vương gia, thế người định tính thế nào?”
“Chúng ta cần tiên hạ thủ vi cường. Điềm Tư Tư nàng có sợ không?”
Triệu Bình cầm tay Vương phi nhà mình vuốt nhẹ, đặt tay nàng sờ sờ gương mặt của mình.
“Thiếp không sợ, người cần gì cứ nói với thiếp. Thiếp sẽ giúp ngài.”
Ánh đèn dầu leo lét sắp tắt, Triệu Bình gối đầu lên đùi Điềm Tư Tư tìm kiếm chút bình yên. Có nàng bên cạnh, ta càng thêm dũng khí.