“Sáng nay ta có đọc trên bố cáo rồi. Tên Nghiêm Tuấn đó mấy chục năm nay tham nhũng, cắt xén vô số tiền bạc. Bị bắt là đáng.”
“Ta khinh hắn. Ngày thường giả vờ ôn tồn lễ độ ai dè lại sống chó má như thế. May mắn lần này có Tuần phủ đại nhân anh minh đưa hắn ta ra ánh sáng vùng Cách Vực nghèo khổ của chúng ta mới có cơ hội được trở mình.”
“Đúng vậy… đúng vậy…. “
Phong Thừa đang ngồi trong quán trà nghe bá tánh bàn tán xôn xao thì tức giận nắm chặt chén trà. Tên huyện lệnh Nghiêm Tuấn quá vô dụng. Triệu Bình mới đến được vài ngày mà hắn đã bị nắm đuôi. Tất cả là vì tên đó quá hấp tấp muốn nhét mỹ nhân vào phủ Bình Nhạc Vương gia.
Nhưng Phong Thừa cũng có điều lo lắng. Nghiêm Tuấn này biết nhiều chuyện bí mật, cần phải trừ khử để tránh lộ chuyện. Nhưng Tiêu Đắc canh giữ hắn quá nghiêm ngặt, Phong Thừa không lẻn vào được.
Phong Thừa đang cho ngựa ăn thì nghe hai thị vệ thì thầm nói nhỏ với nhau.
“Tư binh…. Ngươi điên à. Cái đó cũng dám nói nữa.”
“Lúc ta đưa nước vào trong ngục có nghe nói là Vương gia đã tra ra rồi.”
“Thật sao, Nghiêm Tuấn nuôi tư binh thật sao?”
“Đúng vậy, ta nghe loáng thoáng là rừng… rừng…. gì đó.”
Phong Thừa giật mình đến mức đánh rơi bó cỏ xuống. Tên đó khai rồi sao. Chết tiệt.
Đại Tráng nấp sau cánh cửa sau khi quan sát biểu tình của Phong Thừa thì nhanh chóng chạy về bẩm báo. Điềm Tư Tư đang nằm trên ghế, phe phẩy chiếc quạt giấy tinh xảo.
“Hắn ta mất bình tĩnh như thế, có vẻ như chúng ta đoán đúng rồi.”
Đại Tráng ngập ngừng hỏi nàng.
“Vương phi, sao người biết bọn họ tư binh ở rừng phía nam.”
Điềm Tư Tư uống một ngụm trà nhuận yết hầu mới từ tốn giải thích.
“Cách Vực được bao quanh bởi rừng rậm. Nơi đây tập trung nhiều trai tráng một cách chính thức hợp lý nhất chỉ có thể là khai thác gỗ trong rừng. Rừng phía bắc chủ yếu cây thân gỗ nhỏ, muốn khai thác cung chẳng mất bao lâu. Chỉ có rừng phía nam cây cối um tùm, tài nguyên dồi dào. Tập trung nhân lực ở đó, chắc chắn sẽ ít khiến người khác nghi ngờ.”
Đại Tráng nghe nàng giải thích thì trầm trồ vô cùng. Chủ tử của hắn quả thực quá thông minh xuất chúng, tư duy không thua gì nam nhân.
“Vương phi, thuộc hạ có một thắc mắc nữa. Như người tính toán, tư binh có đến mười ngàn người. Chúng ta đâu có đủ quân để….”
Điềm Tư Tư tỏ vẻ ung dung không hề lo lắng. Nàng chắp tay lên đầu, chân đặt trên ghế đung đưa.
“Đại Tráng a, ngươi càng ngày càng giống phu nhân của ngươi rồi đấy. Triệu Bình không phải là người giấy đâu. Hắn ta đã tính toán hết rồi.”
- ------------------------------
Trong một khu rừng rậm có một bóng đen đang vận dụng khinh công bay nhanh lướt qua từng tán lá. Phong Thừa đang cố hết sức chạy nhanh về phía đại bản doanh. Trước khi bọn người Vương gia đến cần di dời toàn bộ tư binh. Đây chính là binh của Thái Hậu bồi dưỡng bấy lâu nay, không thể có sơ sót.
Phong Thừa đến trước một vách núi, gõ mấy tiếng theo tiết tấu vào tảng đá. Lập tức một cánh cửa mở ra.
Một bóng đại bàng bay nhanh trên trời, cánh chim chao đảo, đôi mắt sắt bén quan sát hết tất cả.
Một đoàn binh hơn hai mươi nghìn người tập trung trước vách núi. Đứng đầu chính là Triệu Bình đang cưỡi ngựa. Đội quân tinh nhuệ này chính Dực Hổ quân mà Triệu Bình nuôi dưỡng bấy lâu nay. Dực Hổ quân đóng quân trên đường tuần tra Cách Vực. Tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của Triệu Bình.
Tiêu Đắc hắn giọng rồi la lên với những người bên trong.
“Tư binh bên trong, các ngươi đã bị bao vây. Mau chóng đầu hàng nếu không chúng ta sẽ xông vào.”
Phong Thừa đang ở bên trong bàn bạc với tướng lĩnh thì sởn cả gai ốc. Hắn ta sửng sờ đánh rơi tấm địa đồ.
“Ha ha ha. Xem ra mình mắc bẫy rồi. Ha ha ha….”
Nhưng Phong Thừa cũng không tính đầu hàng. Hắn ta ngồi đó, trầm mặc một chút rồi nói với tướng lĩnh cầm đầu chuẩn bị rút kiếm chiến đấu. Dù gì địa phận ở đây dễ thủ khó công, hắn không tin Triệu Bình dám can đảm tiến vào.
Triệu Bình cũng có chuẩn bị trước. Y cho người quăng một viên đạn khói vào trong. Khói bốc lên khiến cả đám người nhốn nháo. Nhưng chỉ trong một lát nó liền tản đi, Phong Thừa sợ hãi bịt mũi lại tưởng chừng sẽ ngất xỉu như đồng bọn ở khe núi Nghinh Phong.
“Phong Thừa, ta biết ngươi ở trong đó. Ta nói cho các ngươi biết. Lần này chỉ là khói thường nhưng lần sau sẽ là khói độc. Chúng ta cho các người suy nghĩ một nén nhang. Muốn đầu hàng hay muốn xuống hoàng tuyền tùy các ngươi lựa chọn.”
Phong Thừa cắn răng, mắt đỏ đi vì tức giận. Uy lực của đạn khói hắn đã từng nhìn qua. Chỉ cần bọn họ ở ngoài quăng vào tầm trăm viên thì binh sĩ nơi đây sẽ chết hết.
Quả nhiên đúng như dự đoán chưa tới một nén nhang, cánh cổng đá đã mở ra. Phong Thừa vẻ mặt bất kham mặc trung y màu trắng đứng đó, tay không có binh khí.
“Có phải chỉ cần đầu hàng ngươi sẽ tha cho huynh đệ của ta không?”
Triệu Bình đang ngồi trên lưng ngựa, phất tay nói với thuộc hạ.
“Hàng binh không giết.”
“Bình Nhạc Vương gia, ta không ngờ ngươi lại là kẻ giả heo ăn thịt hổ a. Sống giả vờ như thế mà ngươi cũng sống được sao?”
“Ngươi không cần mỉa mai ta tìm kiếm cảm giác thành tựu. Chủ tử các ngươi cao cao tại thượng bao năm qua mà không nhìn thấu ta, trong khi ta đã chặt biết bao nhiêu vây cánh của bà ta. Chẳng phải là do bà ta quá vô dụng hay sao.”
“Ngươi……”
“Bắt giữ tất cả lại. Tiêu Đắc, giao hàng binh cho Dực Hổ Quân xử lý. Còn nữa, ta muốn nói với Phong Thừa ngươi, kế sách bắt giữ các ngươi này là do Vương phi của ta nghĩ ra. Nữ nhân kiệt xuất như thế chính là xứng đáng với nam nhân đỉnh thiên lập địa như ta. Người như ngươi, không xứng.”
Triệu Bình thúc ngựa quay đi, Phong Thừa nhục nhã quỳ nơi đó. Ánh mắt căm phẫn nhìn nam nhân trước mắt. Ta không tốt nhưng ngươi có gì tốt hơn ta chứ. Tại sao nàng ấy lại nguyện vì ngươi.