“Ngươi chuẩn bị một thùng nước ấm, đồ ăn tối nay chuẩn bị cho Vương phi nhẹ nhàng thanh đạm một chút. Dặn dò trù phòng không được làm mặn quá, nàng ấy thích ăn nhạt.”
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Đóng cửa phòng lại, Triệu Bình lấy khăn nhúng thau nước ấm Tiểu Lệ mới đem lại, y tỉ mỉ lau mặt và tay cho Điềm Tư Tư. Nàng nằm đó thở phì phì mặc người hầu hạ, mắt cứ trợn ngược lên như con cá chết.
“Ta chưa thấy ai như nàng cả. Đi một quãng đường dài không chịu hầu hạ phu quân, còn bắt phu quân hầu hạ mình.”
“Sao người biết không có. Vương gia chui vào phòng phu thê người ta nhìn chắc hay biết không có?”
Triệu Bình cười cười, vẫn tiếp tục lau tay còn lại cho nàng.
“Vẫn còn trả treo được thì ta bớt lo lắng cho nàng rồi. Ngày mai nàng còn sức đi không, hay chúng xa ở lại Trậm dịch nghỉ chân một ngày.”
“Không cần đâu, thiếp nghĩ ra rồi.”
Điềm Tư Tư ngồi phắc dậy, ánh mắt sáng rực như sao.
“Vương gia, hay ngày mai người cho thần thiếp cưỡi ngựa đi. Đợi khi nào nắng lên quá thì thiếp đi vào xe ngựa. Thiếp biết cưỡi ngựa mà.”
Ở thế giới hiện đại, Điềm Tư Tư nàng thường xuyên theo đại ca đến trường đua ngựa nên đối với bộ môn này cũng không xa lạ gì cả. Không chỉ vậy, nàng còn cưỡi giỏi nữa cơ.
“Nàng cưỡi được không?”
Nữ nhân ở thời đại này cửa phòng còn không được ra, nên rất ít người biết cưỡi ngưa. Nhưng mà, Vương phi của hắn lại khác người, không nói trước được gì cả.
“Thiếp biết, hay mai người vào xe ngựa ngồi đi. Để ngựa đó cho thiếp cưỡi. Quyết định vậy đi.”
Triệu Bình còn đang định lên tiếng từ chối thì tiếng gõ cửa phòng đã cắt đứt.
Trước cửa phòng là Trạm chủ đang cung kính đưa đồ ăn và hương liệu vào phòng.
“Thưa Vương gia, hạ quan đã cho người chuẩn bị đồ ăn và nước ấm. Mời người và Vương phi hưởng dụng.”
Triệu Bình mở cửa cho hắn đi vào. Ánh mắt Trạm chủ lấm lét, cho người bê đồ ăn vào, còn hắn thì bình thản bỏ vào lò hương ít than hồng làm nóng không khí.
Triệu Bình liếc nhìn Trạm chủ, dáng người cao gầy nhưng chân có lực, ngón tay đầy vết chai. Rõ ràng là kẻ quen cầm binh khí nhưng lại giả vờ như thư sinh nhược yếu.
“Hạ quan xin phép người cáo lui.”
Bình Nhạc Vương gia phất tay cho hắn lùi ra. Còn mình thì lùi vào sau tấm bình phong, tiếp tục hầu hạ phu nhân nhà mình nghỉ ngơi.
“Lão ta cho ít than hồng vào lư hương rồi. Tất cả các phòng trong trạm dịch lão đều làm như thế.”
“Nếu lão đã manh nha như vậy thì đêm nay thiếp sẽ cho lão nếm mùi vị vũ khí mới tự tạo của thiếp.”
“Ta cũng mỏi mắt mong chờ.”
- ------------------------------
Giờ tý vừa điểm. Xung quanh Trạm dịch vắng lặng không có tiếng người chỉ có tiếng lá cây xào xạc. Trong bóng đêm vắng lặng, nghe rõ cả tiếng thở nhẹ nhẹ của gã thị vệ đang ngủ gà ngủ gật.
“Lạch cạch……”
Mấy bóng đen mở cửa phòng Bình Nhạc Vương gia nhẹ nhàng bước vào. Lúc này, trong phòng vang lên hai tiếng hít thở nhẹ bất đồng của hai người. Hắc y nhân lập tức vung kiếm chém thẳng xuống giường nhưng chỉ chém vào khoảng không.
Nến trong phòng bất chợt sáng rực. Bao vây 10 hắc y nhân chính là những thị vệ của Bình Nhạc Vương gia, tất cả họ đều đeo mạng che mặt, tay cầm nỏ hướng vào 10 người bị bao vây. Trong phòng không có bóng dáng Triệu Bình hay Điềm Tư Tư đâu cả.
10 hắc y nhân biết mình trúng kế rồi lập tức rút kiếm định tự vẫn nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị huân hương trong phòng làm cho lảo đảo vô lực.
“Không thể nào, rõ ràng là không đụng tới nước trà cơ mà.”
“Than hồng hoa các người thêm vào tác động với hương hoa cúc sẽ tạo thành thuốc mê dạng nhẹ. Các người biết Vương phi nhà ta kinh doanh Cúc Mật nên mới nghĩ ra kế này. Đúng không Trạm chủ?”
“À không ta phải gọi ngươi là Điền Tịch mới đúng.”
Trạm chủ cũng có mặt trong mười hắc y nhân đó nhưng bây giờ hắn ta vô lực, không thể đứng lên, cũng không biết tại sao Triệu Bình biết được thân phận thật sự của hắn.
“Quan thất phẩm canh giữ Trạm Dịch này là một thư sinh văn yếu thư nhược, còn ngươi nội lực đầy mình. Dù ngươi đã cố gắng che dấu nhưng các vết chai trên tay ngươi rõ ràng là của người cầm kiếm, ngươi muốn giấu cũng không được. Ngươi đã giết Trạm chủ rồi thay thế đúng không?”
“Triệu Bình ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói gì với ngươi đâu?”
Triệu Bình khinh bỉ nhìn hắn, chét tới nơi còn mạnh miệng. Nhưng mà, y cũng biết Điền Tịch đến từ đâu rồi không cần tra khảo thêm, chỉ là không biết trên đường này bọn họ bố trí bao nhiêu bẫy rập nữa thôi.
“Vương gia, chúng ta giết hết người của hắn, chỉ giữ lại mình hắn ta. Sau này Thái Hậu biết được cũng sẽ nghĩ hắn ta phản bội lại bà ta đi theo Vương gia mà thôi. Lúc đó chắc chắn lão bà đó sẽ tức điên lên giết người nhà của hắn hoặc là giết toàn bộ huynh đệ của hắn mà thôi.”
Điềm Tư Tư cất giọng liền khiến mọi người ớn lạnh. Điền Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sung huyết nhìn nữ nhân mảnh mai dịu dàng trước mặt.
“Con đàn bà nhà ngươi. Ta làm ma cũng không tha cho ngươi.”
Giọng nói hắn có vẻ suy yếu nhưng hoàn toàn có thể nghe ra được sự cay nghiệt, căm hận đến tận xương tủy.
Điềm Tư Tư nhìn hắn tủm tỉm cười.
“Chưa từng nghe qua sao, độc ác nhất chính là lòng dạ nữ nhân. Ta cũng vậy mà người đó cũng vậy. Tiêu Đắc giết hết chín tên còn lại đi.”
Điền Tịch thổ một ngụm huyết. Hắn chính là tử sĩ không sợ chết nhưng những huynh đệ của hắn còn trong kinh thành thì không như vậy. Nếu ngày hôm nay tất cả chết hết mà hắn không có tung tích, chắc chắn sẽ khiến chủ tử nghi ngờ, huynh đệ trong kinh sẽ khó mà sống. Hơn nữa ở đó còn có…
“Dừng tay, các ngươi muốn gì mới giết ta,….Các ngươi giết ta đi….”
Triệu Bình cười mỉm, nói với Điền Tịch.
“Danh sách các bẫy rập mà các ngươi đặt chốt trên đường ta đi. Ta tin là ngươi biết điều đó. Ta khuyên ngươi viết ra đi, nếu không rất nhiều huynh đệ cả trong kinh thành lẫn trên đường ta đi tuần đều sẽ chết hết đó. Chắc ngươi cũng nhận ra rồi, ta mạnh hơn các ngươi nghĩ rất nhiều.”
Thấy hắn không nói gì, Tiêu Đắc giơ kiếm ra tính giết chết một hai tên nhưng Điền Tịch lập tức kêu lên:
“Ta viết nhưng các ngươi đảm bảo sẽ không có ai ….”
“Ta đảm bảo sẽ không có ai chết nếu các ngươi không chủ động tấn công ta.”
Đợi sau khi Điền Tịch viết xong, Điềm Tư Tư đã ra hiệu cho Đại Tráng cầm kiếm đâm Điền Tịch một nhát rất sâu.
Đám hắc y nhân lập tức kêu lên, chẳng lẽ Bình Nhạc Vương phi dự tính trở mặt. Nhưng kiếm này đâm vào Điền Tịch không chết chỉ bị thương cực kì nặng, không dưỡng thương mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được.
“Bình Nhạc Vương gia ham mê sắc đẹp của phu nhân cấp dưới Trạm chủ, tính dở trò cướp đoạt nhưng bị người ngăn cản không thực hiện được. Hắn ta thẹn quá hóa giận lập tức đâm trọng thương Trạm chủ, đoàn Tuần phủ đại nhân đi ngay trong đêm. Việc còn lại các ngươi tự giải quyết đi.”
Triệu Bình nghe Vương phi nói thì thở dài.
“Tư Tư sao lúc nào ta cũng mang tiếng xấu thế.”
“Danh tiếng của ngài có lúc nào tốt đẹp đâu.”