“Choang…. Choang…. Choang”
Hàn Nhược Nhi tức giận ném toàn bộ đồ sứ mình thấy, điên cuồng la hét đòi ra ngoài.
“Khốn kiếp, Hàn Vi Vi khốn khiếp. Còn con ả Điềm Tư Tư kia nữa. Chỉ là một Vương phi nhỏ nhoi mà dám lên mặt dạy đời ta.”
Nha hoàn bên cạnh thấy Hoàng hậu như phát điên thì sợ hãi rúc vào một góc không dám lên tiếng khuyên can. Nha hoàn hôm qua lên tiếng cản Hoàng hậu đã bị nàng đánh cho bị thương, phải nằm nghỉ dưỡng thương ở phòng.
“Như Như, Như Như ngươi ở đâu?”
Nha hoàn được điểm tên vội vàng chạy lại.
“Ngươi đã tìm Thái Hậu chưa, có nói Thái Hậu là ta đang ốm chưa?”
“Bẩm Hoàng hậu, nô tỳ đã truyền lời cho Thái Hậu nhưng Thái Hậu, người…. người……”
“Nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng nữa.”
“Thái Hậu nói là nếu Hoàng hậu không sửa sai thì thì thì Phượng ấn sẽ vĩnh viễn thuộc về Lệ quý phi nương nương.”
Chát……
Hàn Nhược Nhi tát mạnh Như Như một cái sau đó đi tới trước bàn trà, gạt tất cả xuống.
“Aaaaaaaaaaa……”
Nhưng dù nàng ta có la hét đến như thế nào thì Thái Hậu hay Hoàng đế cũng không thèm để ý đến nàng ta.
- ----------------------
Thái Hậu ở trong cung Trường Thọ, nghe nha hoàn bẩm báo về chuyện Hoàng hậu thì vô cũng nhức đầu. Sao lúc đó bà có thể sơ xuất mà cho một kẻ như vậy lên vị trí Hoàng hậu cơ chứ? Thái Hậu ngả người ra ghế, Tiền ma ma lập tức tiến tới xoa bóp cho bà.
“Thái Hậu, chuyện của Hoàng hậu người định tính sao. Lão nô thấy, với tính cách đó, Hoàng hậu sẽ không làm nên chuyện lớn được.”
“Ai gia biết điều đó. Hoàng hậu không những không thông minh mà cũng không được lòng Hoàng đế. Những năm qua nếu như không có Ai gia chống cho thì nó đã bị phế không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà cũng may là Vi Vi đã lớn rồi. Ai gia sẽ tập trung bồi dưỡng nó, còn Hoàng hậu chi bằng để nó tự sinh tự diệt đi. Tiền ma ma ngươi phân phó xuống dưới, mặc kệ Hàn Nhược Nhi. Nó muốn la hét thế nào thì mặc kệ nó.”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu thưa Thái Hậu.”
Lúc này một cung nữ bước vào bẩm báo:
“Bẩm Thái Hậu, Lệ nương nương đến thỉnh an ạ.”
Thái Hậu Hàn Ninh lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng gọi người vào.
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu.” Lệ quý phi dung nhan tươi tắn trong sáng, nàng năm nay hai mươi tuổi nhưng nét trẻ con vẫn chưa rút hết. Đôi mắt ngây thơ to tròn, nhìn qua có vẻ vô hại.
“Viên Nhi, con đứng lên đây. Mau qua đây, hôm nay ta vừa được Hoàng huyện chúa biếu tặng một chiếc trâm rất đẹp. Ai gia nhìn qua, rất hợp với con. Con mau cài lên ta xem.”
Lệ Viên lập tức lên nhuyễn tháp ngồi với bà. Nàng tuy quy củ hiểu rõ nhưng do được Thái Hậu sủng ái nên mới tùy tiện như vậy.
“Mẫu hậu, trâm cài đẹp như vậy. Người tặng con thật sao?”
“Ai gia già rồi, đeo mấy loại trâm cài này đâu còn hợp nữa. Nó hợp với con hơn. Ai gia cài lên lại uổng phí.”
“Mẫu hậu người đừng nói như thế chứ. Người mới bao nhiêu đâu, trông người vẫn trẻ trung xinh đẹp mà. Hơn nữa, chiếc trâm cài này được ngài dùng chính là phúc phận của nó. Có gì mà lãng phí đâu.”
Thái Hậu cười ha hả, khẽ điểm nhẹ mũi Lệ quý phi.
“Con quả thực biết ăn nói.”
Lệ Viên thấy tâm trạng Thái Hậu đã tốt lên mới mở lời:
“Thái Hậu về chuyện Phượng ấn. Xin người tiếp quản đi. Lệ Viên tài hèn vô đức, làm sao đủ khả năng chưởng quản việc hậu cung chứ.”
Lão Thái Hậu nghe đến đây thì tắt nụ cười, bà vuốt tay Lệ quý phi.
“Viên Viên, Hoàng hậu vô năng. Con thấy đó, chỉ mới qua tuyển tú một tháng mà nó đã gây ra bao nhiêu chuyện. Nếu như để nó tiếp tục quản chuyện hậu cung chính là một mối họa. Mà Ai gia cũng già rồi con, lực bất tòng tâm. Cho nên con là phù hợp nhất. Thân phận quý phi xuất thân là đích trưởng nữ nhà Ngự Sử. Ai nhìn vào cũng không thể nói gì được.”
“Nhưng mà Mẫu hậu, con thấy Hoàng hậu….”
“Chỉ là tạm thời thôi, đợi Hoàng hậu bình tĩnh lại thì lấy Phượng ấn về. Chẳng lẽ con đành nhìn ta lê cái thân già này đi quản chuyện hậu cung sao?”
Lệ quý phi suy nghĩ một lát thì chỉ đành gật đầu đồng ý. Từ khi nàng vào cung đến nay còn chưa bao giờ được Hoàng thượng thị tẩm, nhưng nàng lại được Thái Hậu sủng ái vô cùng. Vị trí vững chắc, nhưng tâm trí nàng không nằm ở quyền lực hay phú quý, cả cuộc đời này nàng chỉ yêu thích trà đạo. Từ lúc được Đại hoàng tử tặng cho một gói trà hoa cúc thì nàng càng đắm chìm say mê trong đó.
Việc cầm phượng ấn này, chỉ sợ là đắc tội Hoàng hậu. Haiz
- ----------------------------
Trong Hạ Hoa viện, Điềm Tư Tư đang ngồi ghế bập bênh sưởi nắng thì Tiểu Lệ nhanh chân chạy vào bẩm báo:
“Vương phi, người của Trắc phi Đại Hoàng tử đến chuyển lời ạ.”
Tây Điềm Tư Tư vẫn còn vuốt vuốt Tiểu Bĩnh trong lòng, đôi mắt vẫn nhắm lấy nghỉ ngơi.
“Nàng ta nói, cảm tạ ta đã đến thăm hỏi nên tặng cái gì đó đúng không?”
“Vương phi, người siêu thật đó. Đúng Đại Hoàng tử Trắc phi sai người đến tặng người một cuộn vải Vân Cẩm. Nhưng mà người tặng quà cứ chần chừ không chịu về.”
“Ta biết bọn họ cần gì, Tiểu Lệ ngươi đem giấy viết ra cho ta.”
Tiểu Lệ đứng một bên mài mực. Điềm Tư Tư trải giấy viết.
Trà lá sen: Lá sen phơi khô,…… Có thể kết hợp với bưởi non. Dùng tốt trong việc giảm cân….
Viết xong, Điềm Tư Tư giao tờ giấy cho Tiểu Lệ, nhỏ giọng vào tai nàng dặn dò.
Xem ra hiệp ước tạm thời giữa nàng và Điềm Tư Nhiên thành công mỹ mãn rồi. Có nguồn tin từ Điềm Tư Nhiên nàng sẽ chủ động được nhiều việc lắm.
Mang tâm trạng vui vẻ, Điềm Tư Tư xoắn tay áo đi vào bếp. Hôm nay nàng định làm gà kho sả ớt, thưởng cho cái đầu lưỡi khôn khéo này một chút mới được.
Tiểu Lệ thấy Vương phi đi vào nhà bếp cũng xoắn xuýt theo sau. Vương phi nhà nàng mỗi lần vào bếp đều nấu rất nhiều món mới. Nàng theo học được cũng nhiều. Về viện nấu lại cho Đại Tráng với Đại An ăn đều được khen tấm tắc.
Trong lúc Điềm Tư Tư đang bận bịu với món gà kho của mình thì ở trên triều, Triệu Bình cũng đang tìm cách để lấy được cơ hội đi tuần Cách Vực.