• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Lan tuân lệnh bước vào thư phòng thì đã khiến cho Bình Nhạc Vương gia và Tiêu Đắc suýt nữa ngạc thở. Một mùi hương liệu nồng nàn bay vào mũi, đã vậy cô ta còn dường như tắm cả bình chứ không phải bôi một vài chỗ nữa. A Lan trang điểm mắt biếc mày ngài, mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, dáng đi yểu điệu, chất liệu mỏng tang như cánh ve sầu. Bộ ng** bị o ép thắt chặt như muốn nhảy ra ngoài. Mục đích của cô ta đến đây quá rõ ràng. Tiêu Đắc ngại ngùng dời mắt đi, dù đi theo Vương gia đã lâu, loại nữ nhân như này hắn thấy không biết bao nhiêu lần nhưng mãi vẫn không quen. Triệu Bình cười cười nhìn chằm chằm vào A Lan khiến ả ta tưởng mình đã đạt được mục đích.

A Lan cuối người vấn an, cố tình cho Triệu Bình thấy vòng một no đu của mình:

“Nô tỳ bái kiến Vương gia, nô tỳ phụng mệnh Vương phi đến đưa đồ cho Vương gia ạ.”

“Dâng lên đây đi.”

Tiêu Đắc đang định đến lấy thì A Lan lại tránh đi:

“Bẩm Vương gia, Vương phi căn dặn nô tỳ phải chính tay giao đồ vật này cho Vương gia, nô tỳ không dám cãi lời ạ.”

Ồ, còn có chuyện như vậy sao. Triệu Bình nghe thấy là biết Điềm Tư Tư cố ý chơi mình. Được thôi, nếu Vương phi đã muốn chơi thì hắn ta không ngại tiếp.

“Được rồi, ngươi tự tay dâng lên đây đi.”

A Lan vui mừng, ánh mắt phóng đãng, quăng mị nhãn như tơ đến chỗ Vương gia. Cô ta bước thật chậm, lúc gần đến nơi thì giả vờ vấp ngã vào lòng Triệu Bình. Triệu Bình cũng rất tự nhiên đưa tay ôm cô ta vào lòng, bàn tay khẽ đặt nhẹ sau lưng A Lan, tay còn lại nắm lấy đồ vật trong tay cô ta.

Vừa liếc sơ một cái đã giao ngay cho Tiêu Đắc. Tiêu Đắc nhanh nhẹn cầm lấy, hiểu ý lui ra ngoài. Xem ra Vương gia lại vất vả nữa rồi.

Trong thư phòng, A Lan hai má đỏ hồng, quần áo vì cú ngã lúc nãy làm cho xệch xoạc. Cô ả tỏ vẻ e thẹn, dụi dụi vào lòng Triệu Bình:

“Vương gia, nô tỳ có lỗi, người tha thứ cho nô tỳ đi mà.”

Bình Nhạc Vương gia cười *** tà, tay ôm chặt eo mỹ nhân.

“Thế người nói xem, ngươi lấy gì nhận tội đây, người làm hỏng xiêm y của ta rồi.”

“Nô tỳ….Nô tỳ xin lấy thân đền đáp ạ.”

Triệu Bình cười ha hả, xem ra đã ý đồ của Điềm Tư Tư. Nàng ta biết rõ hắn chỉ giả vờ ham mê tửu sắc đánh lừa Thái Hậu, cố ý sai một nha hoàn có mộng trèo lên giường hắn đến đây. Hắn ta mà không sủng hạnh thì chẳng phải mất đi cái “mỹ danh” hắn cố xây dựng bấy lâu nay sao; mèo nào mà chê mỡ chứ. Nhưng mà nếu hắn sủng hạnh ả nô tỳ này chẳng phải là Điềm Tư Tư đã được ý đồ rồi hay sao.

Nhưng Triệu Bình chẳng phải là chính nhân quân tử gì, hắn là kẻ bất chấp thủ đoạn; chẳng phải chỉ là mấy nữ nhân sao, đến khi hắn đạt được mục đích rồi, vứt đi cũng chả muộn… Cả vị Vương phi kiêu ngạo kia cũng thế mà thôi.

*Hạ Hoa Viện*

Điềm Tư Tư đang nằm trên ghế quý phí sưởi nắng. Mặc dù còn nhiều việc phải làm nhưng mỗi ngày nàng đều phải tắm nắng nếu không nàng sẽ thấy mình héo rũ mất.

“Tiểu Lệ, A Lan đi được bao lâu rồi?”

“Bẩm Vương phi, đã gần một canh giờ rồi ạ.”

Điềm Tư Tư nhếch môi, gần một canh giờ rồi à vậy thì có lẽ cô nên hành động thôi.

Điềm Tư Tư bật người đứng dậy lại ngáp một cái rõ dài, Tiểu Lệ vội vàng ngăn cản Vương phi nhà mình, chủ tử cô đường đường thiên kim tiểu thư nhưng cứ hành động như một nữ nhân thôn dã.

“Tiểu Lệ a, ta là tiểu thư mà ngươi còn câu nệ hơn cả ta nữa. Thôi được rồi, chúng ta đến Ái Doanh Viện làm việc nào.”

*Ái Doanh viện*

Dạo này Mạn Doanh Doanh đang vô cùng sầu não. Dường như, Vương gia đã không còn sủng ái cô như trước nữa. Ngày đó sau khi tặng đồ cho cô thì cũng không đến viện như lời đã nói. Cô cũng cho A Hoa đi chuyển lời với Vương gia nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời: Vương gia không có trong phủ.

Vương gia đi đâu Mạn Doanh Doanh nàng ta biết chứ? Dạo này trong phủ chả đồn ầm lên là Vương gia đang mê luyến hoa khôi Điệp Lâu Các, các thiếp thất khác nhìn cô khinh bỉ ra mặt. Đúng vậy, Mạn Doanh Doanh đang sợ hãi, cô ta sợ sẽ rơi vào kết cục như những người đó. Được sủng ái giây phút ngắn ngủi rồi phải nhìn Vương gia sủng ái người khác, còn bản thân mình chết héo chết rũ nơi hậu viện.

“Trắc phi, Vương phi đến thăm người.”

Mạn Doanh Doanh lập tức lấy lại tinh thần, sao Điềm Tư Tư lại đến đây, chắc chắc cô ta đã nghe tiếng gió nên mới đến đây cười nhạo nàng. Nhưng cô ta là Vương phi, dù nàng có ốm chết cũng không thể từ chối gặp mặt, chỉ đành bảo nha hoàn sửa sang lại mặt mũi tóc tai rồi ra hoa viên tiếp đón.

Điềm Tư Tư đang ngồi uống trà ở hoa viên Ái Doanh viện. Quả thực Mạn Doanh Doanh là sủng phi của Triệu Bình, nơi ở cũng xa hoa hơn người. Hạ Hoa viện không thể sánh bằng một góc.

“Thần thiếp tham kiến Vương phi, hôm nay người hạ giá đến đây, không biết là có gì dạy dỗ thần thiếp.”

Mạn Doanh Doanh ăn mặc xinh đẹp, sắc mặt tuy có chút tiều tụy nhưng tổng thể vẫn là mỹ nhân. Bất quá chỉ sau một lời nói của Điềm Tư Tư, khuôn mặt cô ta liền lộ ngay vẻ vặn vẹo:

“Cũng không có gì lớn lao lắm. Chả là ở chỗ ta có một nha hoàn được Vương gia yêu thích. Ta thấy nàng ta cũng xinh đẹp ôn nhu, định đến bàn với muội xem nên tặng cho Vương gia làm nha hoàn thông phòng luôn không, nếu lấy được lòng Vương gia, chẳng phải là từ gà biến thành phượng hoàng sao?”

Mạn Doanh Doanh muốn rụng rời luôn rồi. Ả kĩ nữ ở Điệp Lâu Các cô còn chưa đối phó được thì nay lại xuất hiện một mầm mống tai họa ngay trong phủ, lại là nha hoàn của Vương phi. Mạn Doanh Doanh nhìn Điềm Tư Tư bình thản uống trà với ánh mắt hận không thể phun ra lửa thiêu chết cô ta.

“Vương phi xin hỏi nha hoàn đó là ai mà có phúc phận như thế?”

Điềm Tư Tư giả vờ hào hứng nói: “Là A Lan, nha hoàn hồi môn của ta. Ngươi không biết đâu, lúc nãy ta sai A Lan đi đưa đồ thế mà bị Vương gia giữ lại thư phòng hơn một canh giờ rồi. Ai ui… Ta cũng không biết nói sao nữa. Nhưng mà trong phủ có thêm người đó là chuyện vui.”

Mạn Doanh Doanh sắc mặt tái nhợt, lung lay như sắp ngã. Cô ta biết Triệu Bình háo sắc thành tính nhưng không ngờ có thể quên cô ta dễ dàng như thế. Hít lấy một hơi, Mạn Doanh Doanh vội vàng đuổi khéo Vương phi đi:

“Vương phi, thần thiếp dường như bị trúng gió nên cảm thấy hơi mệt. Thần thiếp xin được phép cáo lui vào trong nghỉ ngơi. A Hoa ngươi thay mặt ta tiễn Vương phi.”

“Được rồi nếu ngươi đã đã không khỏe thì ta về trước đây.”

Rời khỏi Ái Doanh Viện, Tiểu Lệ liền thắc mắc: “Vương phi, tại sao người lại nói với Trắc phi những lời đó.”

“Để làm gì à. Để trả thù cái bóp cổ ngày đó của Vương gia chứ còn gì nữa. Ta phải cho hắn biết nữ nhân không dễ đối phó chút nào. Đặc biệt là nữ nhân khi ghen đến mất hết lý trí.”

Cùng lúc đó ở cửa sau Ái Doanh viện, Mạn Doanh Doanh kéo theo một đám nha hoàn gia đinh hùng hùng hổ hổ đến thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK