“Điềm Tư Tư ơi là Điềm Tư Tư, nếu ta đã biến thành cô thì ta sẽ cố gắng mà sống. Người đối tốt với ta ta sẽ tương báo, kẻ hãm hại ta thì ta sẽ trừng phạt. Ta tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như cô. Từ bây giờ trở đi, ta chính là Điềm Tư Tư – Bình Nhạc Vương Phi.”
Tiểu Lệ bê chậu nước rửa mặt đẩy cửa vào, đánh gãy dòng suy nghĩ của cô:
“Tiểu thư, người tỉnh dậy rồi sao. Để nô tì hầu hạ người rửa mặt, thay y phục.”
Điềm Tư Tư đưa mắt nhìn về hỷ phục tân nương được treo trên giá. Trước kia mặc dù gia đình giàu có nhưng cô cũng chưa bao giờ được thấy qua hỷ phục nào xinh đẹp xa hoa như vậy. Chất liệu nhìn như tơ tằm thượng hạng, sờ lên mềm mại, mượt mà còn hơn cả nhung. Cổ áo dựng đứng nhưng nhìn không bị thô. Chỉ thêu lên áo là tơ vàng, hình thêu sắc xảo, rõ nét. Áo còn được nạm kim ngọc và đá quý. Hoàng thượng chỉ định hôn lễ này ba tháng trước, xem ra Hoàng Phục Phường đã phải huy động hết công sức để may kịp hỷ phục này; cho cô đủ mặt mũi.
(Hoàng Phục Phường: nơi chuyên trách may y phục cho hoàng tộc)
Tiểu Lệ giúp cô vẫn tóc, đeo bộ trâm cài đầu sau đó là đội mũ phượng. Theo tục lệ, việc đeo trầm cài cho tân nương sắp xuất giá sẽ do mẫu thân đích thân cài cho bất quá cô với đích mẫu không ưa gì nhau nên việc này bà ta để cho một nha hoàn làm. Khăn trùm đậu đội lên, Điềm Tư Tư lại phải ngồi chờ Vương gia đến rước dâu.
Ở trong phòng đã nghe văng vẳng từ xa tiếng kèn trống inh ỏi.
Điềm Doãn và Thiệu Phi Phi đang ngồi ở tiền sảnh chờ Vương gia đến làm lễ thân nghinh. Lúc này, một nô bộc hớt ha hớt hải chạy từ cửa chính vào:
“Không hay rồi lão gia phu nhân. Người đến rước dâu không phải là Bình Nhạc Vương mà tự xưng là hộ vệ thân cận của Vương gia, Tiêu Đắc.”
Điềm Doãn nổi giận đạp bàn:
“Thật là khinh người quá đáng. Bình Nhạc Vương Phi mà lại để cho một nô bộc đến đón. Phủ Bình Nhạc Vương không để Điềm Doãn ta vào mắt mà.”
Thiệu Phi Phi bên này đang cười thầm trong bụng, Triệu Bình không đến đón dâu, xem ra là tỏ rõ thái độ không xem trọng Điềm Tư Tư rồi. Chẳng phải đây sẽ là tín hiệu báo trước cho cuộc sống thất sủng của cô ta sau này sao.
“Lão gia, người đừng nổi giận. Dù gì đó cũng là Vương gia a. Chúng ta phải giữ bình tĩnh, không thể đối đầu với Hoàng thất được.”
Điềm Doãn nghe phu nhân khuyên cũng dần nguôi dần, dù gì đối với nhi nữ này ông cũng không hề xem trọng. Thôi, gả đi là được rồi. Ông phân phó với gia nô:
“Ra ngoài mời Tiêu hộ vệ vào. Phu nhân ra lệnh Nhậm ma ma đưa Tư nhi ra đi.”
Ở trong tư phòng của Điềm Tư Tư, Tiểu Lệ khi nghe được Bình Nhạc Vương không đích thân đón dâu thì vô cùng lo lắng:
“Tiểu thư, giờ phải tính sao, Bình Nhạc Vương không đến đón dâu mà lại để một hộ vệ đi. Sau này…sau này làm sao mà tiểu thư sống được.”
“Tiểu Lệ à, đừng lo lắng, bổn tiểu thư sống không cần dựa vào một người nam nhân. Bình Nhạc Vương mà đích thân đón dâu ta mới cảm thấy lạ. Nào lại đây, dặm lại môi cho ta, ta sắp phải lên kiệu hoa rồi.”
Tiểu Lệ chỉnh trang lại cho Điềm Tư Tư. Lúc này, Nhậm ma ma đã ở ngoài cửa, thúc giục cô ra ngoài. Hừ, bình thường trưởng nam sẽ là người đưa tiểu muội ra ngoài tiền sảnh, không có trưởng nam thì sẽ là phụ thân. Đằng này lại để một lão ma ma đưa đi, hôn lễ cũng đủ sơ sài.
Bất quá, cô cũng không ngại. Điềm Tư Tư vẫn tiêu sái bước đến tiền sảnh. Sau khi thỉnh trà từ biệt phụ mẫu, theo nghi thức sẽ là nói mấy lời hay ý đẹp. Trước mắt đội rước dâu của nhà trai, Điềm Tư Tư quỳ xuống, tha thiết tình cảm nói:
“Thưa phụ thân, mẫu thân, nữ nhi sinh ra 16 năm nay, luôn mang nặng ơn sinh thành của phụ mẫu. Nữ nhi sống ở Điềm gia, là phận khuê nữ, đối với phụ mẫu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến nay vẫn chưa có cơ hội báo hiếu phụ mẫu. Nay gả đi, đành nuốt nước mắt vào trong, mong phụ mẫu thứ tội.”
Nói rồi cô dập đầu 3 cái, nghe tha thiết nhưng trong lòng đã sớm phun tào, đem tổ tiên dòng họ Điềm Doãn 18 đời mắng ngập đầu. Thiệu Phi Phi nghe cô nói xong mặt cũng xanh ngắt, ý tứ của cô rõ ràng chỉ trích phu thê bà lạnh nhạt hà khắc với cô; lại còn chỉ rõ cô tuy là đích mẫu nhưng không phải thân sinh ra trưởng nữ. Nghe mỉa mai thay.
Tiêu Đắc ở bên cạnh nghe cũng suýt phì cười, Vương phi tương lai miệng lưỡi sắc sảo, lời nói chứa đầy dao gặm; không biết đấu với Vương gia thì ai thắng đây.
Thiệu Phi Phi nuốt một bụng tức giận, đỡ tân nương đứng lên; lại tháo chiếc vòng tay ngọc bích mà đưa cho cô:
“A Tư, nay con gả cho Vương gia là phúc phận ba đời của tổ tiên. Phụ mẫu nhìn con trưởng thành đến gả chồng cũng vui lây. Về Vương phủ tam tòng tứ đức nhớ khắc ghi trong lòng. Con ngày thường được cha mẹ chiều đến bướng bỉnh; nay làm Vương phi phải biết giữ lấy thể diện. Hiểu chưa?”
Tiêu Đắc ngạc nhiên nhìn Thiệu Phi Phi, có mẫu thân nào trước mặt đoàn rước dâu lại nói con mình không hiểu chuyện không? Nghe thì tưởng như cưng chiều mà thật ra là chê trách nhiều hơn. Xem ra lời đồn đại cũng có phần đúng, Đích trưởng nữ Điềm Tư Tư này không phải là con ruột chủ mẫu Điềm gia.
Điềm Doãn đối với nhi nữ sắp xuất giá này cũng không nói lời nào, chỉ khách sáo với câu với Tiêu Đắc. Đây cũng là lần đầu tiên Điềm Tư Tư đối mặt với cha ruột nguyên chủ kể từ khi xuyên qua. Quả nhiên, có mẹ kế thì sẽ có cha kế.
Tân nương được một lão ma ma đưa lên kiệu hoa. Đây sẽ thành chuyện cười lớn nhất kinh thành đó. Nhưng nhân vật chính ngồi trong kiệu lại không quan tâm về vấn đề đó. Cô đang nhẩm tính lại số của hồi môn mình đem theo sẽ làm được gì. Vàng ròng châu báu ước lượng khoảng 100 vạn, thêm một chục cửa hàng trong kinh và hơn 10 mẫu đất rộng ngoài thành. Đám nha hoàn hồi môn cũng hơn hai mươi người. Nhưng trong số đó, cô không thể tin tưởng ai ngoài gia đình Đại Tráng cả. Điềm Tư Tư suy nghĩ một lúc lại thấy mình quá nghèo nàn về nhân thủ và tài lực.
Haizz, lúc trước nhìn đống của hồi môn cũng nhiều lắm mà giờ ngẫm lại chẳng đáng là bao nhiêu. Cô mân mê một hồi chiếc vòng ngọc lúc nãy lão bà kia đưa cho, một lúc sau thì tặc lưỡi:
“Mẹ kiếp, tưởng chừng là hàng thượng đẳng, ai ngờ là hàng hạ đẳng. Bà già keo kiệt.”