Trường bào của Hoàng hậu nhìn thật sự kinh diễm thế tục. Áo bào màu đỏ, thêu chỉ vàng kín áo, viền tay áo màu đen nổi bật hai con phượng hoàng được thêu rất tinh xảo tỉ mỉ. Hơn 100 tú nữ đã cực lực làm việc gần hai tháng, từ việc tìm mẫu thêu đến các loại đá đính đi kèm. Tất cả đều thể hiện phong phạm cao quý của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tóc nàng búi cao kiểu quý tộc, trâm phượng gắn lên cũng vô cùng quý giá. Nữ nhân trong gương xinh đẹp tựa như một con phượng hoàng lộng lẫy, toả ra khí khái của một kẻ bề trên: uy nghiêm sang trọng.
Lễ đăng cơ diễn ra trước tiên. Triệu Bình đứng trên đài cao nhìn dưới sân chầu chính là quan viên triều thần ăn mặc quan phục chỉnh tề một hành cúi đầu đối với mình xưng thần. Những cảm xúc mất mát, đau khổ trong suốt mấy mươi năm qua chỉ tựa như chuyện mây bay.
Triệu Bình quỳ xuống chính giữa tế đàn hai tay giơ cao. Đúng giờ hoàng đạo, lão thái giám già tuyên đọc thánh chỉ, hai tay run run trao Long Ấn vào tay Triệu Bình, sau đó đỡ hắn đứng dậy.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ngôi cửu ngũ chí tôn kia cuối cùng cũng thuộc về hắn. Từ nay về sau, trong thiên hạ, Triệu Bình hắn là kẻ cầm quyền cao cao tại thượng.
Một cỗ phượng kiệu theo thảm đỏ tiến vào chính sảnh. Triệu Bình từng bước từng bước đi xuống bậc thang đưa tay đón lấy Điềm Tư Tư.
Hai người cùng nắm tay nhau bước lên từng nấc thang chạm trổ tinh xao. Chỉ có hơn 50 bậc nhưng cảm thán tựa như trôi qua cả một đời vậy. Để bước năm mươi bậc này, cả hai đã đồng hành cùng nhau không biết bao nhiêu năm. Từ hai kẻ xa lạ trở thành tri âm tri kỉ với nhau.
Điềm Tư Tư chắp tay quỳ xuống, Triệu Bình nhận lấy thánh chỉ từ tay Phương Tề: tuyên bố với chúng sinh thiên hạ từ nay trở về sau Điềm Tư Tư trở thành Hoàng hậu của hắn, mẫu nghi thiên hạ, Phượng Ấn thuộc về nàng.
Ta là Hoàng đế, nàng là Hoàng hậu. Từ nay về sau, chúng ta đồng hành với nhau đi tiếp con đường vinh quang này.
————————————————————
Sau lễ đăng cơ và phong hậu, theo quy củ tổ tiên để lại chính là tổ chức tuyển tú để mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp cho Hoàng tộc. Việc này càng trở nên cấp bách khi mà Triệu Bình chỉ có duy nhất một người con trai.
Điều làm Triệu Bình đau đầu nhất chính là lão ngự sử đã về hưu cũng ra mặt. Không biết ai thỉnh được lão đến đây, nhưng một cụ ông gần bảy mươi tuổi tay chân yếu ớt quỳ xuống đối với hắn nói rằng hãy mở rộng hậu cung làm hắn thật sự không dám ra tay. Dù sao Dịch Ngự sử cũng từng phục vụ qua ba đời vua, công lao nhiều mà khổ lao cũng có. Lão cũng đến tuổi gần đất xa trời nên càng không sợ bất cứ trừng phạt nào nữa.
Triệu Bình buồn bực day day trán mình, tay còn lại chọt chọt cái má phúng phính của con trai. Đôi lúc hắn thấy ghen tị với con mình ghê gớm. Hết ăn lại nằm, còn được gần gũi với Tư Tư nữa chứ.
“Thằng nhóc vô tâm. Cha con đang buồn bực, con còn vô tư phun bong bóng.”
“A …. Aaaa.”
Tiểu Nguyên Duệ tưởng chừng là cha đang đùa với mình nên ê a vui vẻ. Hai tay bé bắt lấy ngón tay của Triệu Bình định đưa vào miệng mút nhưng bị rút lại.
Rút lại mất a. Tiểu Nguyên Duệ bẹp bẹp miệng, cuối cùng cất tiếng khóc thật to. Lão cha vô lương tâm.
“Chàng đừng chọc con nữa. Bé khóc nhiều tối sẽ gặp ác mộng đấy.”
Điềm Tư Tư bước vào cửa liền thấy Triệu Bình đang ra sức chọc đứa con của mình. Bé con hết khóc lại nín, bị hắn chọc đến mức nấc lên nấc xuống.
Triệu Bình thấy vợ mình hơi giận liền ngừng tay, bế con lên vỗ vỗ lưng.
“Chàng phiền lòng chuyện gì sao?”
“Dịch Ngự sử, lão đó ỷ vào việc ta không dám giết lão một mực muốn ta tổ chức tuyển tú. Hừ, không biết ai mời lão đến đây nữa.”
Điềm Tư Tư cười khẽ, nhớ đến Dịch lão ngự sử nàng cũng phải nể mặt mũi mấy phần.
“Hoàng thượng, thiếp làm chủ hậu cung của chàng. Chuyện này cứ để thiếp xử lý.”
“Nàng lại nảy ra ý xấu gì nữa đúng không?”
Điềm Tư Tư cười không nói gì. Vẻ mặt đắc ý. Nàng nhớ đến Dịch lão ngự sử cũng có thóp a. Ai sống trên đời mà không có khuyết điểm cơ chứ.
————————————————————-
Sáng ngày hôm sau, theo lời mời của Điềm Tư Tư, nữ nhi cua Dịch lão tiến vào cung gây xôn xao một trận. Dịch lão ít thê ít thiếp, nhiều con trai nhưng chỉ có một cô con gái nên yêu thương vô cùng. Sau này bà được gả cho vị quan Ngũ phẩm họ Vi. Tuy chức quan có hơi thấp nhưng hắn vô cùng yêu thương vợ con mình. Cả hai lấy nhau hơn 20 năm đã có ba trai hai gái. Quả thực là một gia đình hạnh phúc.
Vi Dịch thị sợ hãi ngồi dưới sảnh uống trà, Điềm Tư Tư lại vô cùng bình thản.
“Thưa Hoàng hậu, không biết hôm nay người gọi ta vào cung có chuyện gì không ạ?”
Điềm Tư Tư đặt tách trà xuống bàn, giọng điệu phấn khởi.
“Tất nhiên là chuyện vui rồi. Chắc phu nhân cũng biết, các quan thần trên triều đang khuyên hoàng thượng tuyển tú. Ta nhiều đêm suy nghĩ cũng quyết định giúp người một tay. Vẫn nghe Tam tiểu thư Vi phụ xinh đẹp thiện lương, tuổi tác lại phù hợp. Ta định ra lệnh đưa Vi tiểu thư vào trong cung bầu bạn. Không biết phu nhân thấy sao?”
Vi Dịch thị nghe tới đây liền đánh rơi chén trà, làm ướt một mảng giày. Tam tiểu thư nhà bà tính tình từ nhỏ đã độc lập, có thiên phú về thảo dược nên quyết tâm đi theo nghề y hành thiện cứu người, có một mối lương duyên với một vị đại phu trong kinh thành. Dịch lão thấy cháu gái mình có tiền đồ như vậy vô cùng ủng hộ cho nàng xuất đầu lộ diện. Vi Tâm Tinh càng thêm như cá gặp nước, ngày đêm tế thế cứu người nổi danh là Tiểu Thần Y.
Bây giờ bắt nàng vào cung giữa chốn lồng son, chẳng khác nào chặt đứt con đường sống hạnh phúc của nàng cả. Người mẹ hiểu con mình nhất. Vi Dịch Thị nếu thấy con gái đau khổ làm sao mà sống được.