- Xem ra cô cứng cánh rồi nhỉ, dám đứng trước cửa viện ta hô to gọi nhỏ, đã vậy còn cự cãi với nha hoàn thiếp thân của ta. Chẳng lẽ cô không sợ ta giết cô, giết cả người mẹ đang ốm đau bệnh tật của cô sao?
Điềm Tư Tư ngẩng đầu nhìn bà, chớp đôi mắt phượng xinh đẹp của mình. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà sau đó đặt nhẹ xuống bàn. Vẻ ngoan hiền lúc nãy đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là nét lạnh lùng, thờ ơ. Cô híp mắt nhìn bà ta:
Ta không có thời gian để đôi co với bà. Ta đến đây hôm nay là để bàn điều kiện với bà. Bà muốn giết ta, huh, vậy thì để con gái của bà thay ta nhảy vào Bình Nhạc Vương phủ chịu tội thôi.
“Ha ha ha ha”. Thiệu Phi Phi ngửa mặt lên trời cười to: “Điềm Tư Tư, loại người như cô ra ngoài đường ta còn hốt được một nắm; giết cô rồi có biết bao nhiêu thiếu nữ muốn trèo lên Vương phủ. Ngươi đừng ý thân phận mình sắp làm Vương phi, ta muốn thay người khác dễ như trở bàn tay. Tốt nhất là cô ngoan ngoan mà chờ gả đi, còn ngông cuồng nữa thì đừng mong cả đời bước ra khỏi Điềm phủ.”
“Vậy bà có giỏi thì đi kiếm một người khác thay ta gả cho Bình Nhạc Vương đi.” Điềm Tư Tư vẫn thong thả thưởng trà, cắn một miếng điểm tâm; sau đó, cảm thấy quá ngọt mà bỏ xuống. Cô nói tiếp: “Đúng vậy, các người có thể dễ dàng tìm một người thế ta gả đi. Nhưng mà,..” Cô dừng một chút rồi đứng dậy, đến bên cạnh Thiệu Phi Phi, lấy tay nâng cằm bà ta rồi tiếp tục nói: “Hoàng thượng chỉ hôn cho Bình Nhạc Vương là Đích trưởng nữ Điềm gia mà chính các người chiếu cáo khắp thiên hạ Điềm Tư Tư ta chính là thân phận đó. Bây giờ ta chết đi thì kẻ phải vào phủ Vương gia tất nhiên là Đích nữ còn lại của Điềm gia, Điềm Tư Nhiên, nữ nhi quý báu của bà rồi. Cho nên, ta chết đối với hai mẹ con bà chỉ có bất lợi mà thôi.”
“Ngươi…..”
“Đừng ngắt lời ta, ta còn chưa nói xong đâu. Bà muốn tìm người giả mạo ta.” Điềm Tư Tư cười khẩy, đối với loại người tham sống sợ chết như bà ta, không khó để đối phó: “Giả mạo ta tương đương với phạm thượng, chống lại thánh chỉ. Bà đi đâu mà tìm. Hơn nữa, nếu sơ hở lộ ra ngoài thì coi như chuyện giữa muội muội và Đại hoàng tử coi như nhúng nước, đúng không mẫu thân?”
Thiệu Phi Phi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cô với vẻ oán hận tột độ. Đương kim thánh thượng năm nay chưa đầy bốn lăm nhưng do có con sớm nên Đại Hoàng tử Triệu Duệ cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Bấy lâu nay bà dùng hết nhân mạch để đưa Điềm Tư Nhiên đến trước mắt Triệu Duệ, chính là nhắm vào vị trí trắc phi, chỉ chờ triều đình mở hội tuyển tú, sẽ đưa nhi nữ mình vào phủ Đại hoàng tử. Thế nhưng chuyện này bà làm hết sức bí mật, đến ngay cả tướng công Điềm Doãn cũng không biết, sao một kẻ chỉ ru rú trong khuê phòng như Điềm Tư Tư lại biết được.
- Làm sao ngươi biết được? Ngươi muốn gì?
Tới rồi a. Nếu ngay từ lúc đâu dễ nói chuyện như thế thì bây giờ đã xong xuôi hết rồi. Điềm Tư Tư lấy khăn lau khóe miệng, chậm chạp nhả từng chữ:
- Mẫu thân, nữ nhi sẽ thay muội muội đáp ứng cọc hôn sự này. Nhưng mà người cũng phải đáp ứng nữ nhi vài điều kiện. Thứ nhất, của hồi môn đích trưởng nữ gả đi Vương phủ như thế nào thì nên thế ấy, mẫu thân đừng nên cắt xén, coi như giữ thể diện cho Điềm phủ cũng như thể diện cho muội muội sau này. Thứ hai, chỉ mấy ngày nữa con sẽ gả đi, đừng cho đám nô tài canh giữ con như tù nhân, truyền ra ngoài đồn đại thành cái gì cũng không hay a. Cuối cùng, mong mẫu thân chăm sóc tốt cho mẹ ruột con. Tuy bà ấy chỉ là tiểu thiếp nhưng dù gì cũng vào phủ trước mẫu thân, người cũng phải xưng một tiếng tỷ tỷ.
“Choang…. Khá khen cho Điềm Tư Tư ngươi, mẫu thân ngươi là cái thá gì ta phải để vào trong mắt chứ, cũng chỉ là một tiện thiếp mà thôi.” Thiệu Phi Phi dơ tay gạt đổ hết bình trà trên bàn xuống đất, gào lên. Trần Nhữ Sương mãi mãi là ung mủ trong lòng bà, việc bà “tu hú chiếm tổ” suýt nữa khiến cha bà viết giấy từ con, dù đã hơn chục năm trôi nhưng đến bây giờ Thiệu Phủ vẫn không chào đón bà. Bà biết rõ Điềm Tư Tư cố tình nhắc đến việc này là để vũ nhục bà. Bà hận hai mẹ con bọn họ; hận cái danh đại tiểu thư của Điềm Tư Tư; hận Trần Nhữ Sương từng ngồi lên ghế chủ mẫu Điềm gia khiến mẹ con bọn họ mãi gắn liền với chữ “nhị”, đi đâu cũng bị người ta khinh nhờn.
Điềm Tư Tư biết mình đã thành công choc giận bà ta, xem ra lúc trước cô say mê đọc quyển sách này cũng không uổng phí. Nhìn bà ta mặt đỏ tía tai, khí huyết dâng trào, cô cảm thấy thỏa mãn làm sao.
- Mẫu thân, người đừng giận, người với Trần di nương vốn thân thiết với nhau như tỷ muội, con với Tư Nhiên cũng cảm thấy vui mừng. Con gả qua đó nếu nghe Trần di nương có mệnh hệ gì cũng sẽ buồn bực không vui, lúc đó lại phải phiền muội muội qua đó bầu bạn. Người cũng biết mà, Bình Nhạc Vương đối với mỹ nhân lúc nào cũng thương hoa tiếc ngọc, huống hồ Tư Nhiên nhà chúng ta lại có dung nhan tuyệt hảo quốc sắc thiên hương, nhất định sẽ đối tốt với muội muội. Người nói xem, con nói đúng không?
Thiệu Phi Phi bóp chặt khăn tay như muốn xé thành từng mảnh vụn, mắt long sòng sọc, từng lời của Điềm Tư Tư vào tai bà ta thành câu uy hiếp đáng sợ. Nếu Tư Nhiên qua phủ Bình Nhạc làm sao thoát khỏi ma trảo của Triệu Bình, thế chẳng phải chuyện với Đại Hoàng tử sẽ không thành sao. Bà muốn con mình trở thành Trắc phi Triệu Duệ, tiền đồ vô hạn chứ không phải gả cho kẻ không có tiền đồ lại có bệnh kín đó đâu. Nuốt cơn giận sắp trào xuống cổ họng, Thiệu Phi Phi bấm móng tay vào sâu trong da thịt đến khi nó chảy máu để giữ bình tĩnh, bà lấy lại vẻ từ mẫu đáp lời cô: "Con nói phải, con cứ an tâm gả đi, mẫu thân chắc chắn sẽ đối xử tốt với Trần di nương, dù gì cũng là tỷ muội một nhà, mẹ chắc chắn sẽ không để bà ấy chịu thiệt thòi."
Trong lòng Điềm Tư Tư đã vui sướng muốn tràn ra ngoài, nhưng vẫn giữ khuôn mặt "thảo mai", cười hiền lành vấn an Thiệu Phi Phi:
- Có một lời của mẫu thân đã làm con yên tâm rồi. Con xin phép cáo lui, để mẫu thân nghỉ ngơi ạ.
Vừa dứt lời, Thiệu Phi Phi đã phất tay cho cô lui xuống bước ra khỏi phòng. Còn chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng đập phá đồ đạc, bà ta đang điên cuồng đạp vỡ toàn bộ đồ đạc trong phòng. Điềm Tư Tư tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc rẻ: đống chai lọ, bình hoa trong phòng bà ta ở thời điểm hiện tại cũng đáng giá mấy trăm lượng bạc, đến thời hiện đại càng có giá trị liên thành a. Tiếc thật chứ!!!