Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Sếp, đây không phải chỗ ngài nên đến."
Vài ngày không thấy Lâm Dật Thỉ, Cố Thanh Thanh thực sự có chút không vui. Nhưng người ta là sếp lớn, còn ả chỉ là một nhân viên nho nhỏ.
Ngay cả quen biết đối phương cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Xem đi xem đi, chưa được bao lâu đã quên sạch bách ả rồi.
Cô Thanh Thanh xách cặp, vội vàng rời đi. Kết quả, Lâm Dật Thỉ nắm tay ả, kéo ả vào chỗ hành lang ít người.
Hormone nam tính tỏa ra khiến mặt Cố Thanh Thanh đỏ tưng bừng.
Không thể không thừa nhận, vị sếp này thực sự vô cùng đẹp trai, là bạch mã hoàng tử trong mộng của tất cả các cô gái.
Dù tính tính có hơi hư hỏng một chút.
"Nhớ anh không?"
Cố Thanh Thanh định nói "Nhớ cái quần què ấy." thì Lâm Dật Thỉ đã trực tiếp vùi mặt vào cần cổ ả; ả cảm nhận rất rõ ràng hô hấp nóng rực của đối phương. Ả cảm thấy tim đập thật nhanh, thật mạnh, không thể kiểm soát được, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
"Lâm Dật Thỉ anh làm cái gì thế hả? Tránh ra, tôi muốn về sớm nấu cơm cho ba tôi." Cố Thanh Thanh đẩy Lâm Dật Thỉ ra, "Nếu không về, ba sẽ đói mất."
Lâm Dật Thỉ không những không thả mà còn ôm chặt Cố Thanh Thanh hơn, "Anh tìm hộ lí cho ba em, được không?"
Cố Thanh Thanh cúi đầu, "Lâm Dật Thỉ, anh có ý gì? Tôi với anh không thân không quen, vì sao anh lại muốn giúp tôi? Anh là tổng giám đốc Lâm thi, tôi chỉ là nhân viên của anh, đừng nói với tôi là anh đang quan tâm nhân viên đây nhé?"
"Ngốc quá đi."
Lâm Dật Thỉ thích những cô gái giản dị sạch sẽ như thế này. Ở bên ả, gã quên hết lo toan tính toán, có thể không kiêng nể gì cùng ả nói chuyện, không cần nghĩ xem ả có dụng ý gì.
"Không nói tức là đồng ý, việc hộ lí cứ để anh lo."
"Đừng mà," Cố Thanh Thanh vội vàng từ chối, "Tôi không thể chấp nhận, tôi không muốn mắc nợ người khác."
Lâm Dật Thỉ thấp giọng cười, sờ mặt Cố Thanh Thanh, "Anh cần một trợ lí riêng, em đến làm, mời hộ lí cho ba em chỉ là khen thưởng. Điều kiện đầu tiên là, em phải làm thật tốt."
Cố Thanh Thanh suy xét, thực ra thì cũng chẳng suy xét bao lâu. Ả có hảo cảm với Lâm Dật Thỉ, ba ả cũng cần một hộ lí.
Hiện tại ngay cả cớ đối phương cũng nói giùm ả rồi, còn chần chừ gì nữa.
"Được."
"Thanh Thanh, từ giờ trở đi em là trợ lí riêng của anh. Hiện tại, anh muốn em đưa anh đi ăn cơm."
Cố Thanh Thanh vẫn còn đang ngây người thì đã bị Lâm Dật Thỉ lôi đi.
Hai người đi không bao lâu, Đường Quả cười tủm tỉm từ một góc đi ra. Không nghĩ đến là cô tùy tiện đi dạo cũng đi dạo ra kinh hỉ lớn như thế.
Cô cất điện thoại, ngáp một cái.
[Kí chủ, Cố Thanh Thanh không phải về nấu cơm cho ba cô ta à?] Hệ thống nhu nhược hỏi.
Đường Quả cười nhạo, "Đói một bữa không chết được. Lại không phải ba mi, mi sốt ruột cái gì?"
Hệ thống: [...] Nó không có sốt ruột, chỉ là động tác của kí chủ khiến nó giật mình.
"Anh ơi," Chờ đến lúc xẩm tối, Đường Quả gọi điện thoại cho Đường Tranh, "Anh đến đón em được không?"
"Tài xế không đi với em?"
"Dạ, tại em muốn đi một mình với anh Lâm nên không cho bác ấy theo," Giọng Đường Quả lạc đi, "Nhưng mà qua bên Lâm thị tìm không thấy người."
Đường Tranh cân nhắc, Đường Quả lại thả ra một mồi lửa, "Nếu anh không rảnh thì thôi vậy, em tự đón xe về."
Không cần Đường Tranh phản bác, Đường Quả cúp máy.
Danh Sách Chương: