Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Lâm Dật Thỉ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cho là Đường Quả không thích gã.
"Gần đây anh bận quá, không có tìm hiểu thứ em thích thật cẩn thận." Ánh mắt gã thâm tình, "Là anh sai, khiến em khổ sở. Hôm nay em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Nếu hôm nay tách Đường Quả ra, trước tạm thời không nhắc đến Lâm thị sẽ bị ảnh hưởng thế nào, nhưng chắc chắn vì thái độ của Đường Quả mà thanh danh của gã coi như mất sạch.
Nhưng nếu quy tội ra, công chúa nhỏ nhà họ Đường chỉ đang giận dỗi gã thôi mà?
Một cô gái nhỏ vì bạn trai bận rộn không quan tâm đến mình nên thái độ thôi.
Kết quả đương nhiên sẽ khác hẳn. Mọi người còn cảm thấy Đường Quả để ý đến gã.
Gã không tin mình thất thân như thế, đối phương sẽ không cảm động.
Các em gái nhỏ thích nhất là được bạn trai nhân nhượng và lãng mạn. Gần đây phương diện này gã không để ý cho lắm.
Cô tốt xấu gì thì cũng là công chúa nhỏ Đường thị, tính tình kiêu căng ngạo mạn chút cũng là bình thường.
Đương nhiên, gã nhún nhường để dỗ cô ta cũng không có nghĩa là gã thích cô.
Đáy mặt Lâm Dật Thỉ xẹt qua tia trào phúng. Nhục nhã hôm nay gã nhớ rõ. Gã sẽ khiến cô yêu gã sâu đậm rồi đến cuối cùng sẽ khiến cô hiểu rõ, người gã yêu chỉ có Cố Thanh Thanh.
Trả thù như vậy, công chúa nhà họ Đường chịu được hay không?
Coi như kiêu căng cũng không được phép làm mất mặt gã trước đám đông.
Một cô gái bị chiều hư thì có tư cách gì làm bạn đời của gã?
Thanh Thanh tuy xuất thân nhỏ, nhưng ả ngoan ngoãn hiểu chuyện, cái gì cũng nghe theo gã, thậm chí trên giường cũng hài hòa.
Không quan trọng là đang ở đâu, Thanh Thanh lúc nào cũng chiều ý gã. Đây mới là mẫu phụ nữ lí tưởng của gã.
"Cho anh cơ hội?"
Đám đông cũng chú ý đến bên này, hóng hớt chuyện xảy ra.
Vì sao bọn họ cứ có cảm giác trên gương mặt xinh xắn của công chúa nhỏ nhà họ Đường ẩn ẩn hiện hiện vẻ hưng phấn thế nhỉ?
Chắc là nhìn nhầm rồi?
Hẳn là thế...
"Đúng vậy. Tiểu Quả, cho anh một cơ hội, anh đền bù cho em."
Không thể không thừa nhận rằng, đàn ông, đặc biệt là đàn ông soái khí, một khi đã thâm tình lên thì rất dễ khiến người ta cảm động.
Các thiên kim tiểu thư xung quanh không ít người đưa tay lên gạt nước mắt.
Đường Quả bực mình, Lâm Dật Thỉ chắn dao cho cô, vì cô mà cắt thận, nói vài câu tình củm rồi cô cảm động đến khóc?
Đường Quả rũ mi, nghiêm túc hỏi lại, "Cho cơ hội như thế nào?"
Mọi người tò mò, chẳng lẽ công chúa nhà họ Đường yêu Lâm Dật Thỉ sâu đậm đến thế.
Trước chỉ là đang giận dỗi thôi?
Lâm Dật Thỉ mừng thầm, đúng là dễ dỗ. Lúc này đây, gã tự nhủ sẽ khiến Đường Quả yêu gã thật sâu đậm mà không có được gã.
"Cho anh bồi thường em, như bạn trai bồi thường cho bạn gái."
Người xung quanh hít sâu một hơi, hai mặt nhìn nhau.
Đường Quả tròn mắt, nhất thời không đáp lại. Lâm Dật Thỉ không gấp chút nào, gã xác định được rằng gã sẽ thành công.
Trường hợp này, không có cô gái nào sẽ từ chối.
Người ngoài nhìn vô cũng cảm thấy đúng như thế.
Đây là sinh nhật của Lâm Đông Thụ, chỗ này chỉ có người tương đương với Lâm Dật Thỉ, giao lưu cùng gã.
Lâm Đông Thụ và hội người già kia thì ở chỗ khác.
Tất cả người trẻ tuổi xung quanh chờ mong đáp án của Đường Quả.
"Cô ấy hình như đang nhìn anh."
Đường Quả nhón chân lên, nhìn cô gái phía xa xa, không xác định nói, "Cô ấy khóc rồi."
Lâm Dật Thỉ bất chợt có dự cảm không tốt. Gã quay đầu lại, biểu cảm cứng đờ.
Danh Sách Chương: