Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Mười viên, đại viên mãn trong truyền thuyết, sao có thể?
Thiên phú của Đường Quả tốt đến mức đó?
Kiếp trước đâu có tốt vậy. Chẳng lẽ ba tháng qua Đường Quả gặp được cơ duyên nào đấy?
Chỉ có khả năng này thôi.
Đường Hoan ổn định tâm lí, mang đan dược đã luyện chế thành công lên báo cáo. Sắc mặt ả khó coi, ban giám khảo không sang đây, chỉ có giám sát đến kiểm tra rồi đăng kí cho ả.
Đối đãi khác biệt khiến ả phát điên.
Quả nhiên mắt mấy người này chỉ nhìn thấy danh lợi, chẳng khác gì kiếp trước. Một ngày nào đó, ả sẽ đạp bọn người này, bắt bọn họ phải nhìn lên cúng bái ả!
Ba giám khảo khiếp sợ. Trong giới luyện dược sư vậy mà lại có một thiên tài. Không cần biết thanh danh Đường Quả xấu đến mức nào, họ không ngại.
So với thanh danh, họ càng quan tâm đến tài năng hơn. Nhân tài thế này, nhất định phải có quen biết.
"Đan dược luyện chế đại viên mãn, ngươi có bí kíp không?" Ban giám khảo tò mò hỏi một câu. Họ biết chuyện này không dễ khui ra, dù sao thì mỗi một luyện dược sư đều có phương pháp của riêng mình, sẽ không truyền thụ cho người khác.
Đường Quả mỉm cười, "Ta tưởng đây là thiên phú."
Khóe miệng ban giám khảo giật giật, ha hả, phải không?
"Có ngại chúng ta đứng cạnh quan sát không?"
Ban giám khảo lịch sự hỏi. Rốt cuộc thì việc này có thể ảnh hưởng Đường Quả luyện dược, cô hẳn là sẽ từ chối.
Nhưng không, Đường Quả chấp nhận, "Đương nhiên là có thể. Mọi người cứ tự nhiên, lát nữa sẽ hiểu rõ đây chính là thiên phú."
Khóe miệng mọi người giật mạnh. Đích tiểu thư nhà họ Đường thực sự rất đáng ghét.
Kiêu ngạo!
Tức giận!
Mặc kệ người xung quanh nghĩ thế nào, ba giám khảo hào hứng, kéo ghế đến ngồi quanh Đường Quả. Đường Hoan nhìn thấy một màn chói mắt này, không khỏi nhớ đến kiếp trước.
Dạ Chu thấy ba giám khảo vây quanh em họ mình cũng kìm nén không được. Chàng nhảy lên đài, lấy một cái ghế con, ngồi xuống cạnh họ.
Ba giám khảo: "..."
"Hôm qua ta tận mắt thấy em họ luyện chế cả buổi trưa, lò nào cũng thành công, mười viên đại viên mãn" Dạ Chu kiêu ngạo cười lên, áo đỏ bay bay khiến chàng càng thêm tuấn dật, "Cách thức cũng không khác gì mọi người, đây thực sự là thiên phú."
Ba giám khảo: "..."
Sang vòng hai, còn chưa đến ba mươi người ở lại. Số lượng lớn bị đào thải này khiến ai ai cũng khiếp sợ luyện dược sư.
Vô số luyện dược sư thất bại, nổ lô cũng rất nhiều. Quay sang Đường Quả dễ dàng luyện chế ra được ba lò đại viên mãn, ánh mắt bọn họ thay đổi.
Chẳng lẽ là thiên phú thật à?
"Vòng hai bắt đầu."
Trước mặt Đường Quả xuất hiện hai phần linh dược. Không sai, chỉ có hai phần, nghĩa là luyện dược sư chỉ có hai cơ hội.
Lần này Đường Hoan quyết định không đi nhìn Đường Quả nữa. Ả bài trừ tạp niệm, bắt đầu luyện đan.
Bốn người vây quanh Đường Quả. Cô vẫn bình thản cho đan dược vào trong lò, hoàn toàn không để tâm chút nào. Ban giám khảo cũng sốt ruột thay cho cô.
Nghiêm túc một chút đi mà.
Đừng có lệ như thế.
Nhỡ thất bại, nổ lô là hết đại viên mãn đấy.
Đúng kiểu hoàng đế không vội thái giám đã gấp. Đường Quả vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không để ý người ta đang sốt ruột. Nửa canh giờ sau, cô vỗ nhẹ lò luyện đan, bàn tay trắng ngà theo thói quen nhặt đan dược cho vào bình ngọc.
Ba giám khảo: Vậy là xong rồi?
Danh Sách Chương: