Đúng vậy, nhìn thấy Đường Quả, người ta sẽ thấy là sự đau đớn tột cùng.
Thiên sứ ấy đã từng tốt đẹp ra sao, đã từng sống vui vẻ hạnh phúc thế nào. Sự hạnh phúc của cô ấy được biểu hiện vô cùng rõ ràng. Nhưng chẳng biết vì lí do gì, một ngày nọ cô thiên sứ ấy đã phải chịu sự tổn thương. Mọi thứ như tìm cách chống lại cô, muốn đẩy cô rơi xuống vực sâu của đau khổ.
Nhìn một cô gái nhỏ từng bước, từng bước sa đoạ, dần dần bị hắc hoá. Cảnh cô gái từ từ bị bóng đen nuốt chửng, hình ảnh ấy làm tất cả người xem đều cảm thấy đau lòng, khổ sở.
Hiện trường xung quanh sân khấu thật an tĩnh. Không có một ai ho he thảo luận hay nói chuyện riêng. Trăm người như một đều hướng ánh mắt lên sân khấu.
Ở phía hậu trường, dù là những người chuyên nghiệp nhưng ai nấy cũng bị doạ sợ. Đặc biệt là Lãnh Tử Việt. Hắn dường như bị kẹt trong thế giới mà Đường Quả vẽ lên. Ở đó, hắn tận mắt, tận tai chứng kiến cảnh cô gái bé nhỏ từng bước tiến vào thời kì đen tối, dần dần trở nên xa đoạ. Và dường như, người khiến Đường Quả rơi vào con đường đau khổ ấy... chính là hắn.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều do hắn gây ra. Bởi sự ích kỷ, ngu ngốc của bản thân nên đã tạo nên một Đường Quả đau đớn, một Đường Quả bi thảm, phải tự vẫy vùng trong bóng tối. Phải trơ trọi một mình, cố gắng phản kháng nhưng vẫn bị nuốt chửng.
Lãnh Tử Việt lấy tay che lại khuôn mặt. Dường như khoé mắt hắn hơi ươn ướt.
"Tử Việt, anh làm sao vậy?"
Lục Kỳ vừa bước vào, không ngờ cảnh tượng đầu tiên cô thấy không phải sự vồ vập chúc mừng, mà là một bộ dáng đau lòng. Thấy một Lãnh Tử Việt yếu đuối như vậy, cô không nhịn được mà cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Có phải anh bị thương ở đâu không Tử Việt?"
Lãnh Tử Việt buông tay, xoa xoa khóe mắt, cười khổ.
"Kỳ Kỳ, em thử nói xem... có phải Đường Quả, cô ấy trở nên như vậy là do anh đúng không. Có phải do anh sai. Sai ngay từ đầu đúng không. Nếu ban đầu anh không dây dưa với cô ấy, phải chăng cô ấy sẽ không đau đớn như thế này đúng không?"
Lại là Đường Quả!!
Tâm trạng Lục Kỳ lập tức tối xầm lại. Đều là nữ nhân với nhau, cô đương nhiên thấy rõ: Trong lòng Lãnh Tử Việt vẫn còn có gì đó dành cho Đường Quả.
Nhưng, Lãnh Tử Việt không biết rằng, cái tình cảm còn như lại trong lòng của hắn chỉ là lòng thương hại. Hắn chỉ thấy thương hại cho cô gái kia mà thôi. Người hắn yêu thương thực sự phải là cô.
Lục Kỳ bỗng chốc thấy có chút buồn cười. Chẳng qua chỉ là một thế thân, thậm chí lại còn thế thân của cô. Nếu hàng thật, giá thật đã đứng ở đây, vì lí do gì anh phải coi trọng người kia.
Không thể, hiện tại cô đã trở về. Tất cả mọi chuyện giữa hai người kia chỉ là quá khứ thôi. Còn cô, cô mới là hiện tại và tương lai của anh. Cô tuyệt đối sẽ không để Đường Quả đạt được ý nguyện. Sẽ không có ai có thể cướp Lãnh Tử Việt khỏi tay cô hết. Không một ai hết.
"Tử Việt, em thấy có chút không thoải mái, anh có thể cùng đi ra ngoài hít thở không khí một chút được không?"
Sắc mặt Lục Kỳ có chút không tốt, nhìn thấy sắc mặt người tình như vậy, lập tức khiến nam chính tỉnh táo lại. Hắn lo lắng hỏi thăm tình hình của cô người yêu.
"Em có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"
Thấy Lãnh Tử Việt vẻ mặt sốt ruột, Lục Kỳ thở dài nhẹ nhõm. Đúng là trong lòng anh ấy cũng có bóng dáng của Đường Quả, nhưng sao có thể bằng cô cơ chứ.
"Không cần đâu. Lúc nãy khi đứng trên sân khấu, em thấy có chút áp lực, chỉ là muốn đi quanh quanh đây thôi."
Về sau, cô sẽ phải thật cẩn thận, phải chăm chăm để ý Lãnh Tử Việt, không được để anh rời khỏi tầm mắt. Nếu không sẽ rất nhanh thôi có một người cướp anh khỏi vòng tay cô.
Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ nắm tay nhau cùng đi dạo. Sự biến mất của thí sinh Lục Kỳ không có một ai hay biết. Những nhân viên ở hậu kì còn đang mải tập trung vào phần trình diễn của Đường Quả. Ai nấy đều chìm đắm trong thế giới mà cô tạo nên.
Trên sân khấu kia, không biết đã có bao nhiêu thí sinh cùng đứng tại vị trí đó. Có người có tài năng, có người có kiến thức. Cũng có người không có cả hai... Nhưng chưa một ai có thể khiến mọi người tập trung cao độ. Khiến ánh mắt của tất cả mọi người phải dừng lại một điểm. Một bóng dáng nhỏ bé trên sân khấu kia.
Đúng là không có một ai.... Ngoại trừ Đường Quả.
Thời điểm từng lời hát của bản nhạc hắc ám kia vang lên, mọi người dường như bị lâm vực sâu sa đoạ, bị rơi vào một thế giới đen tối. Trên mỗi gương mặt đầy bày tỏ bộ dạng đau đớn đến giãy giụa, đến bi thương.
Đội quân quay phim cũng phải tận lực khống chế, thậm chí họ còn phải dùng cả nút bịt tai, đeo kính mắt để không cho bản thân rơi vào bài hát kia.
Trên trán của một anh cameraman lấm tấm mồ hôi lạnh. Khi được đặc tả thiếu nữ với bộ váy đen kia, hắn mới thấy thật khâm phục cô. Tài năng, sắc đẹp, sức khoẻ, tất cả đều đều đủ cả. Trong lòng hắn chỉ có thể chắc chắn một điều: cô gái này nhất định sẽ nổi tiếng!
Nhất định sẽ!
Cô bé này, tương lai sẽ được nhiều người biết đến!
Không chỉ có phần giai điệu u ám, lời ca, giai điệu cũng ngập tràn áp bức. Căng thẳng đến mức khiến người ta không thể thở nổi.
Đây cũng là lần đầu tiên có nhiều người nghe phổ thông tiếp xúc với một ca khúc đen tối đến vậy. Với những bài hát khác, mỗi khi nghe, thường khán giả ít người có thể tiếp tục. Thậm chí trong lòng còn bài xích. Người ta không muốn trong lúc tận hưởng, thư thả nhất lại phải cảm nhận cái u ám, nặng nề.
Nhưng điều này lại không xảy ra với thí sinh số 19 này. Lời ca tiếng hát của cô cất lên, càng nghe càng khiến người ta không thể dứt được. Thậm chí nhiều người còn tiếc nuối, tại sao họ không đến sớm một chút, vậy là có thể giành được ghế đầu rồi.
Người nghe không thể kiềm hãm mong muốn được dấn thân vào thế giới của cô gái trên sân khấu. Nếu được cô bé này dẫn dắt đến thế giới đen tối kia, họ cam tâm tình nguyện.
Khi nỗi day dứt, u ám lên đến tột cùng. Khi những người nghe ngập trong nỗi đau, nỗi thống khổ vì sắp bỏ mạng ở nơi cô độc nhất, ở nơi bóng tối sẽ chiến thắng tất cả... Bỗng nhiên, ánh điện sân khấu vụt tắt
Khi thính giác ngập trong không khí u ám, tang thương. Và rồi ngay cả thị giác cũng bị che kín. Xung quanh chỉ thấy một màu đen tối. Nội tâm tất cả đều mệt mỏi, dường như đã hoàn toàn mất phương hướng.