Lúc cô đang trên đường về nhà, Lãnh Duệ xuất hiện.
Cùng lúc đó, Trần Việt Sinh cũng nhanh chóng chạy đến, hắn chắn ngay trước mặt Đường Quả, tạo thành tư thế gà mẹ e ấp gà con, ngăn cản tầm mắt Lãnh Duệ.
Lãnh Duệ một thân tây trang phẳng phiu, trên tay cầm một bó hoa hoa hồng đỏ rực. Dưới ánh đèn đường, sắc đỏ của bó hoa càng thêm rực rỡ. Màu sắc đỏ tươi như máu còn khiến người ta thấy vài phần quỷ dị.
Trần Việt Sinh đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị, nhìn bộ dạng hiện tại Lãnh Duệ, nhanh chóng khiến hắn nhớ lại một vài kí ức không mấy tốt đẹp.
"Lãnh Duệ, chúng ta đã ước định qua. Anh không được cưỡng ép Tiểu Quả."
Chính Đường Quả cũng cảm thấy hôm nay Lãnh Duệ có điểm không thích hợp.
Lúc trước, khi hai người tiếp xúc, nam nhân này luôn tỏ rõ mình là một quý ông cấm dục. Hắn ta thần bí, gợi cảm, vẻ đẹp của hắn như bông hoa trên cao, khiến ai cũng muốn giơ tay lấy hái, muốn tìm hiểu thêm về con người lịch lãm này.
Còn bây giờ, một Lãnh Duệ hoàn toàn khác biệt đang đứng trước mặt cô. Vẫn gương mặt ấy, phong thái ấy. Nhưng trên gương mặt điển trai kia là một nụ cười đầy ý vị. Nhìn nụ cười ấy, trong lòng Đường Quả thấy phảng phất hình dáng của Lãnh Duệ như một ác ma. Phía trước là nụ cười, nhưng bên trong đang cố che đi sự tàn nhẫn, khát máu.
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân hệ thống cảnh cáo cô sao? Chẳng lẽ nó đã cảm nhận được điều gì không lành?
【 Ký chủ, cô có cảm thấy không khí không ổn không? Có phải đã thấy vô cùng đáng sợ rồi đúng không? 】
"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"
【 Ký chủ, cô tự cầu phúc cho mình đi. Tôi cũng không ngờ hắn có thể nhanh chóng tìm đến cô như vậy. Nếu trước kia cô không cố tìm đủ mọi các khiêu khích sự chú ý của hắn thì mọi chuyện cũng không thành ra như vậy. Nếu hôm nay cô có thể sống sót, hệ thống tôi sẽ kể cho cô vài câu chuyện xưa của tên ác ma này. 】
Hệ thống gian xảo chỉ đề lại vài lời cảnh báo, nhưng không thèm đưa ra bất cứ sự trợ giúp nào.
Dù sao nếu không may nghẻo dưới tay ác ma, cô vẫn dễ dàng chuyển sinh sang thế giới khác. Vậy nên, cho dù giờ phút Lãnh Duệ có đem đao chém chết cô ta, Đường Quả cũng không cảm thấy sợ hãi.
Khóe miệng cô gợi lên một độ cong, gương mặt nhỏ mang theo nụ cười xấu xa, tiến lại gần về phía Lãnh Duệ.
"Sao ngài lại đến đây?"
Trần Việt Sinh nhìn biểu hiện Đường Quả, tâm trạng có chút trầm đi xuống. Quả nhiên, em ấy thích Lãnh Duệ thật sao? Trái tim của hắn cảm thấy ngột ngạt, rất khó chịu.
Lãnh Duệ nắm lấy cằm nhỏ của cô gái kia, đôi mắt hơn híp lại, có chút cảnh cáo: "Cùng tôi trở về. Tôi sẽ để em mãi bên cạnh. Cũng đừng nghĩ đến chuyện phản bội tôi."
"Ngài muốn đón em?"
Đường Quả có chút ngoài ý muốn, cười khẽ một tiếng: "Nhưng mà, dẫu sao ngài cũng đã bỏ em đến hay lần? Chắc rồi sẽ có lần thứ ba phải không?"
"Ngoan một chút nếu không sẽ ném em ra ngoài."
Lãnh Duệ đôi mắt hiện lên ý cười, vuốt ve gương mặt non mịn của cô gái nọ.
"Hiểu không?"
"Bằng không, tôi đành phải biến em thành một thi thể."
Nghe được câu nói này, toàn thân Trần Việt Sinh nổi lên một cảm giác rùng mình. Nếu không lo sợ hậu hoạ, hắn khẳng định sẽ xông lên cướp Đường Quả về.
Nhưng, chỉ cần một hành động thiếu suy nghĩ của hắn thôi, có thể đem cả hai biến thành thi thể.
Hệ thống âm thầm ở một góc hò hét, cảnh cáo Đường Quả không cần tự tìm đường chết. Vậy mà kí chủ nhà hắn đang nũng nịu tựa đầu vào lồng ngực tên ác ma kia, ngước mắt lên nhìn hắn mà hờn dỗi.
"Vậy ngài định lấy danh nghĩa gì đem em tiếp trở? Ân? Là sủng vật độc nhất sao?"
Lãnh Duệ đáy mắt xẹt qua một tia quang mang (?), nắm lấy cằm nhỏ của Đường Quả, dịu dàng hỏi lại: "Lãnh thái thái có thể chứ?"
Trần Việt Sinh trong lòng nhảy dựng. Dự cảm của hắn thông báo có gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Không thèm."
Nghe được Đường Quả nói, Trần Việt Sinh càng khẩn trương. Dù em ấy đã từ chối, nhưng hắn lại tinh tế cảm nhận áp lực từ người đàn ông kia. Chỉ vì hai chữ nhẹ bâng, không khí lúc này lạnh lẽo hơn vài phần.
"Vì sao?"
Đường Quả híp đôi híp lại, ngẩng đầu nhìn Lãnh Duệ: "Hiện tại em vẫn thích cảm giác được đối xử như sủng vật. Ví dụ như chim hoàng yến chẳng hạn."
Biểu tình nguy hiểm của Lãnh Duệ hoàn toàn biến mất, ngược lại bật cười to.
Ánh mắt dừng trên người Trần Việt Sinh. Bộ dạng ta đây là kẻ chiến thắng, người thua tốt nhất đừng nên nuốt lời. Nhìn bộ dạng Đường Quả như con mèo nhỏ rúc vào lòng Lãnh Duệ làm nũng, trái tim hắn càng thêm đau đớn.
Trần Việt Sinh lấy điện thoại ra, mở weibo lên. Hít một hơi thật sâu, không tình nguyện lấy ra bài đăng mà trợ lí đã chuẩn bị sẵn. Đúng vậy, hắn đã công khai chia tay cùng Đường Quả.
"Tiểu Quả."
Trần Việt Sinh định gọi Đường Quả để nói những lời cuối. Đáng tiếc, em ấy đã bị tên ác ma kia dịu dàng đưa vào xe. Thậm chí ngài Lãnh còn tinh tế chắn hắn khỏi tầm mắt Đường Quả.
Từ cảm xúc vui sướng, hồ hởi chuẩn bị tỏ tình, đến sự tuyệt vọng nhìn người con gái mình yêu thương đi âu yếm trong lòng người đàn ông khác. Trần Việt Sinh không biết nói câu gì, chỉ biết lẩm bẩm vài chữ.
"Anh... Em đi mạnh giỏi."
Đúng vậy, hắn không có tư cách để tranh đoạt tình yêu với người kia. Hắn thua cuộc. Và cũng chẳng dám tưởng tượng sẽ cùng người kia tranh đoạt. Bởi cả một gia tộc của hắn đều cần sự giúp đỡ, hắn không thể vì bản thân mà đắc tội với Lãnh Duệ để đánh đổi cả Trần gia.