Đường Quả mang theo nụ cười, vui vẻ nói: "Loại cảm giác này, tựa như độc dược. Không dễ gì nếm được nhưng khi đã nhiễm phải sẽ không dễ dàng tìm được giải dược. Thậm chí khi đã chìm sâu vào nó rồi sẽ điên cuồng mê luyến
Một người chỉ sống một lần. Nếu trước đây chưa có ai để ý đến hắn, yêu thương hắn vậy chẳng phải quá đau đớn sao. Huống hồ người ấy đối xử với ta rất tốt. Thực sự cũng muốn quan tâm tên kia một chút."
Hệ thống run lên:【 Được thôi, nhưng mà... ký chủ liệu có tàn nhẫn quá không? Dù sao mệnh cô cũng nhỏ hơn hắn. Một ngày kia, cô thực sự biến mất, Lãnh Duệ chắc chắn sẽ phát điên. 】
"Trên đời này không có thứ gì có thể tồn tại vĩnh cửu được, ngươi không biết sao? Nếu đã không chắc chắn được tương lại tại sao không biết gìn giữ một chút?
Hệ thống:【 Tôi chỉ thấy ký chủ cô, nội tâm quá biến thái. 】
"Được người ta quan tâm, được yêu thương loại cảm giác này không phải rất tuyệt sao?"
Hệ thống:【 Ký chủ, tôi cảm thấy cô không chỉ thiếu thốn tình thương mà tâm lý cũng vô cùng biến thái bất ổn. Tốt nhất cô không được tính toàn làm hại nhân vật phản diện. 】
"Con người của ta luôn tự đặt ra các quy tắc. Nếu đã không làm tổn thương ta, ta sẽ không hại người đấy. Nếu người ấy yêu thương ta thật lòng, cho ta cảm giác vui vẻ cùng sự tín nhiệm, ta cũng sẽ bảo vệ ngược lại người kia."
Đây là lần thứ hai Đường Quả bộc lộ cảm xúc trên thật của mình. Trong không gian bé nhỏ, có một hệ thống đang cẩn thận lấy giấy bút sách vở ra ghi lại. Nó phải nhanh tay ghi hết những lời nói của ký chủ đại nhân. Việc này rất có lợi cho tương lai. Chỉ nắm được trạng thái tâm lí của cô, sẽ dễ dàng công phá được hàng phòng ngự. Và nó cũng sẽ khuyên can cô không đem thế giới đóng băng.
Sau một hồi phân tích, hệ thống cảm thấy thật ra ký chủ vẫn là một người sống rất tình cảm.
Chẳng qua, tính cách có phần cực đoan. Cách giải quyết vấn đề cũng ngày càng biến thái.
Hệ thống nhịn không được lại hỏi lại:【 Ký chủ, nếu trong một thế giới nhiệm vụ, chẳng may xuất hiện một người thật lòng yêu thương, quan tâm cô. Liệu cô có thể trở lại với con người ngày xưa? 】
Nói thật, nó có phần chờ mong. Nếu có thể, nó không ngại vượt quyền làm một chút hành động mờ ám. Chỉ cần ký chủ quay về với bộ dạng đáng yêu ngày xưa là được.
"Ngu xuẩn hệ thống, từ khi nào ngươi trở nên tình cảm như vậy?"
Hệ thống một trận thất vọng. Quả nhiên, vẫn là không được sao?
...
Thời điểm Đường Quả xuất ngoại, Lãnh Tử Việt mới dám chạy đi tìm Lãnh Duệ. Thật không ngờ...
Trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào. Từ sự kiện kia, thoắt cái đã hai năm trôi qua.
"Con trai, có việc sao?"
Lãnh Tử Việt vốn dĩ ấp ủ tâm trạng hối hận muốn xin lỗi. Nhưng hắn còn chưa kịp nói, lập tức bị một câu con trai của Đường Quả chọc giận.
Nam chính nghẹn đỏ bừng khuôn mặt. Đang định tranh luận thì hắn nhìn ra cô gái trước mặt đã thay đổi rất nhiều. Bộ dạng gầy gò yếu ớt tiều tuỵ đến cực điểm. Cô vẫn là Đường Quả nhưng đã không còn là Đường Quả của ngày xưa. Trong lòng hắn hiện lên ít nhiều cảm xúc không đành lòng.
"Thực xin lỗi."
Đường Quả khóe miệng hơi cong lên: "Hả? Anh vì lí do gì mà phải xin lỗi tôi? Nếu nói trước kia anh phụ tôi, vậy anh đã bồi tiền. Tôi cũng đã trả được thù. Vậy nên chúng ta không ai nợ ai."
"Tóm lại, Tiểu Quả thực xin lỗi."
Lãnh Tử Việt mím môi: "Anh nhất định sẽ tìm cơ hội cùng ba nói chuyện. Giải thích cho ông thật ra quan hệ giữ chúng ta không có gì. Thật ra chúng ta chưa từng làm cái chuyện nam nữ kia.
Hắn đã từng hỏi thăm và biết được, những năm gần đây cuộc sống của Đường Quả với Lãnh Duệ vô cùng khó khăn.
Hắn không hiểu vì lí do gì Lãnh Duệ lại có thói ở sạch đến vậy. Càng không thể ngờ vì vài câu nói của hắn mà không cho Đường Quả cùng hắn tiếp xúc nói chuyện với nhau. Thâm chí, ba nuôi còn muốn hắn kết hôn để chấm dứt mọi ý định của cả hai.
Thật không thể ngờ, vì một câu nói lại có khả năng định đoạt số phận của một con người. Và người ấy chính là Đường Quả.
Ngày hôm đó, hắn cùng đồng nghiệp đi vào trung tâm thương mại. Nhìn thấy Đường Quả vui sướng, hào hứng chọn cho Lãnh Duệ những món đồ.
Nhưng Lãnh Duệ vì không muốn đụng chạm vào cô, càng không muốn tiếp xúc gần gũi với cô. Nên Đường Quả càng khó xử và đáng thương hơn. Nhìn cách cô chọn quà kìa, hào hứng nhưng lại không dám động tay vào những món hàng ấy. Trái tim của hắn như bị ai bóp nát.
Nếu ngày ấy, hắn không vì ích kỷ, không vì ghen tuông ngu ngốc mà phun ra những lời không nên nói. Có lẽ lúc này, Đường Quả cùng ba nuôi sẽ sống với nhau thật hạnh phúc. Tất cả vì hắn không cam tâm, vì hắn ghen ghét với chính ân nhân của mình, ghen ghét với ba nuôi đáng kính của hắn.