Mục lục
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trần Việt Sinh, cậu hẳn nên đăng Weibo tuyên bố tình cảm hai người đã bất hoà, đã đường ai nấy đi thì hơn.

Trần Việt Sinh thu hồi nụ cười, hỏi lại: "Lãnh Duệ, việc này hình như không liên quan đến anh thì phải?"

"Đương nhiên là có. Nữ nhân kia chỉ là tạm thời dọn ra khỏi biệt thự. Bây giờ chỉ cần tôi nói một tiếng, cô ta sẽ quay trở về. "

Khi nói những lời này ra, giọng điệu của Lãnh Duệ vô cùng tự nhiên, khoé môi hơi câu lên ý cười. Đúng vậy, cô gái kia chỉ cần gọi một tiếng sẽ quay trở về bên hắn lại quay về bên hắn mà thôi.

"Lãnh Duệ, lúc trước là anh chủ động kết thúc mối quan hệ. Vậy nên bây giờ, người không có tư cách để sai khiến Đường Quả nhất chính là anh."

Trần Việt Sinh cảm thấy có chút phẫn nộ. Đúng là trong đầu hắn đã tính toán sẽ thổ lộ tình cảm với Tiểu Quả. Em ấy có thể không đồng ý, khi ấy hắn sẽ chọn buông tay. Sẽ công bố cho dân mạng biết bọn họ đã chia tay. Nhưng sau đó, hắn sẽ một lần nữa theo đuổi em ấy.

Con người Đường Quả tốt đẹp như vậy, không thể để một kẻ vô tình như Lãnh Duệ trêu đùa.

Lãnh Duệ có được em ấy nhưng đã không biết quý trọng thì hãy từ bỏ đi. Tương lai của Tiểu Quả sẽ do hắn bảo vệ.

"Trần Việt Sinh, cậu có tin nếu tôi muốn cô ta dọn về, cô ta sẽ dọn về không? Cô ấy sẽ không quan tâm đến một kẻ nhe cậu đâu. Chỉ cần tôi muốn, cô ấy sẽ bỏ rơi cậu thôi.

"Tôi không tin, anh dựa vào đâu nói những lời vô lí như vậy?" Trần Việt Sinh cảm thấy Lãnh Duệ thật buồn cười.

"Cô ấy dọn đi có thể do anh đuổi, nhưng sẽ không vì một câu nói của anh mà tự chui đầu vào nơi đã từng tổn thương mình. Xin lỗi, Đường Quả không ngu."

"Nếu cô ta đáp ứng tôi thì sao?"

"Nếu em ấy đáp ứng, tôi lập tức tuyên bố cảm tình giữa chúng tôi tan vỡ. Cả hai chia tay."

Lãnh Duệ lộ cuối cùng cũng đạt được mục đích, ép Trần Việt Sinh phải hứa. Khoé miệng hắn nhếch lên nụ cười chiến thắng: "Được, nhớ kỹ mấy lời cậu nói."

"Nếu em ấy không đáp ứng thì sao?" Trần Việt Sinh nhân cơ hội nói thêm.

"Nếu cô ta không đáp ứng, cậu về sau có thể thoải mái qua lại. Nhưng nếu anh không thuyết phục được cô ấy, tốt nhất đừng bao giờ theo sau chúng tôi phá hư tình cảm của người khác."

Lãnh Duệ sắc mặt lạnh lùng: "Cô ta nhất định sẽ đáp ứng. "

Sau đó, hắn cúp điện thoại.

Việc đầu tiên Lãnh Duệ làm không phải đi tìm Đường Quả ngay. Thay vào đó, hắn gọi trợ lý của mình vào phòng.

"Đi điều tra một chút, trong vòng nửa năm gần đây có những ai có mục đích xấu muốn hãm hại Đường Quả. Tìm những kẻ dám bịa đặt phỉ báng, nói xấu, những tay chụp ảnh, hạ thuốc... bắt tất cả lại cho tôi."

Lãnh Duệ trên mặt hiện lên ý cười tàn nhẫn: "Những kẻ dám nói xấu Đường Quả, bịa đặt vô căn thì tung bí mật của đối phương. Những kẻ dám bí mật chụp ảnh lén, tung ảnh chụp loã thể của chúng lên mạng. Còn những kẻ hạ thuốc... Để tôi suy nghĩ một chút. Nên làm sao cho phải với họ nhỉ..."

"Cắt đầu lưỡi đối phương, đem bàn tay cắt bỏ."

Lãnh Duệ không chút để ý đề cập phương án.

"Những kẻ có ý đồ xấu, đụng chạm thân thể của cô ta, thiến."

Cả người trợ lý run run, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tịch. Nhìn cách Lãnh Duệ vi vẻ dựa trên ghế dài, nở nụ cười xấu xa, trợ lý nhỏ run lên, cúi thấp đầu xuống bước ra khỏi văn phòng.

Lúc trợ lý chính lĩnh mệnh đi tìm hiểu thông tin, bỗng nhiên điện thoại hắn lại reo lên. Ngài Lãnh gọi... Đừng nói với hắn trong vài phút ngắn ngủi ngài chủ tịch đã nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn hơn. Không dám để Lãnh Duệ đợi lâu, hắn lập tức nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Nhớ đi điều tra xem cô gái kia thích loại hoa gì."

"Vâng thưa tiên sinh."

Lãnh Duệ chọn cho mình bộ tây trang đẹp nhất, đứng trước gương sửa soạn. Phản chiếu từ tấm gương dài kia, một người đàn ông điển trai xuất hiện. Hắn đang chỉnh trang nụ cười trên gương mặt, chỉnh lấy nụ cười hoàn mỹ nhất, mê người nhất.

Tuy rằng nữ nhân kia là độc dược, nhưng hiện tại hắn muốn được trải nghiệm. Hắn sẽ chậm rãi nếm lấy toàn bộ hương vị của cô gái kia. Không biết cảm giác nếm thử độc dược sẽ có tư vị gì nhỉ.

Nữ nhân kia rời đi trong khoảng thời gian này, hắn tổng muốn làm điểm tàn nhẫn sự, sớm đã khống chế không được nội tâm giết chóc.

Trong khoảng thời gian Đường Quả rời, nội tâm của Lãnh Duệ ngày một đen tối, chết chóc. Hắn đã sớm không còn khống chê được cảm giác muốn chém giết.

Được rồi, lần này trong lòng chủ tịch Lãnh đã rõ ràng. Nếu Đường Quả không quay về bên hắn, hắn sẽ giết chết cô. Sau đó sẽ cho người từng ngày từng ngày chém xuống từng bộ phận của Trần Việt Sinh. Chém đứt chân tay của hắn. Dù sao đây cũng là kẻ đầu xỏ khiến cô gái của hắn không muốn quay về với chủ nhân.

Tốt nhất không nên phí phạm mà ném cô ấy xuống biển làm bạn với cá mập. Hắn sẽ lưu trữ thân thể xinh đẹp kia, đem thân xác cô ấy bảo vệ trong hầm băng chất lượng cao nhất. Bảo vệ vẻ đẹp của cô, khiến cô vĩnh viễn ở lại bên hắn, cả hai sẽ không thể rời xa.

【 ký chủ, tôi có thể khuyên cô một chút được không? 】

"Chuyện gì?"

【 Ký chủ có thể đừng trêu chọc Lãnh Duệ được không? Cũng không nên mang ý nghĩ muốn trả thù hắn, được không? Hệ thống biết trước kia hai người chúng ta có nhiều hiểu lầm. Nhưng lần này, xin cô hãy tin tưởng hệ thống một lần. 】

【 Ký chủ, cô không cần hỏi lí do. Cô chỉ cần thu tay lại. Trả thù ai cũng được, nhưng tốt nhất đừng đi chọc sát tinh. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK