"Ngải Tuyết, mở cửa!"
Không có phản ứng, tiếp tục gõ"Mở cửa, Ngải Tuyết, em mở cửa cho anh! Mở cửa nhanh lên!"
Vẫn không có phản ứng.
Lần này cơn giận Mộ Dung Kiệt bốc lên đến đỉnh đầu, chết tiệt, nha đầu này muốn tạo phản!
Hai ba lượt, cửa phòng bị Mộ Dung Kiệt đá văng.
Không có ai, cư nhiên không một bóng người! Tâm trí Mộ Dung Kiệt bắt đầu hốt hoảng, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra, vẫn không có người.
Đáng chết, cô ấy đâu?Không thấy?
Mộ Dung Kiệt đi tìm một lần trong phòng, chợt phát hiện cửa sổ mở rộng ra.
Vội vàng chạy tới xem, cái gì cũng không có, trên bệ cửa sổ để lại một dấu chân size cỡ 37, là của Ngải Tuyết!
Trái tim Mộ Dung Kiệt chợt ngừng đập nửa nhịp, không dám tin nhìn chằm chằm dấu chân kia!
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan nghe tiếng chạy lên, đi theo sau là người hầu, quản gia!
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn bệ cửa sổ không chớp mắt!"Ngải Tuyết, không thấy nửa!" .
"Tìm cho tôi, mau!" . Anh chỉ đi xuống có một lát, sao lại không thấy, anh không tin nha đầu đó có bản lãnh nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới đó!
"Hiện tại chắc cô ấy vẫn chưa đi xa, tất cả mau đi tìm cho tôi!"Mộ Dung Kiệt điên cuồng hét lên, cứ như muốn hủy diệt cả tòa biệt thự này để lôi cô ra.
"Đây là cái gì?" Thủy Nhan sợ hãi kêu, là một tờ giấy! Một dòng chữ hiện trên màn hình vi tính.
Mộ Dung Kiệt xông tới đoạt xem:
“Kiệt, em đi, anh không cần tìm em! Em không xứng với anh!”
Chỉ có mấy chữ thôi, thật sự cô đã đi, cư nhiên rời đi, không nói tiếng nào.
Mới vừa rồi những lời anh nói với cô một chữ cũng không lọt vào taicô có phải không?
Nói với cô nhiều như vậy, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ đi.
Đáng chết, cô đủ lông đủ cánh rồi nên cả gan bỏ ngoài tai lời anh cảnh cáo đi khỏi chỗ này!
Rất tốt, anh nói rồi, nếu cô có gan dám đi, cũng nên có gan gánh chịu tất cả hậu quả.
Mộ Dung Kiệt tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, tựa như chỉ cần thêm kích động nào nữa sẽ trở thành con báo cắn chết người!
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan cũng không chịu nổi trước cơn giận của người đàn ông này vô thức lùi đến vách tường, lúc này Mộ Dung Kiệt chả khác gì Diêm Vương có khi lại hơn cả Diêm Vương!
Trong lòng Tử Hiên trầm xuống, riêng anh nãy giờ vẫn không lên tiếng coi như đang suy nghĩ, tỉnh táo hơn Mộ Dung Kiệt.
"Chị dâu rời đi không thể nào chỉ để lại tờ giấy đơn sơ như vậy? Cô ấy có thể tự tay viết nha?"
"Có khi nào đã xảy ra chuyện gì?"Lòng Tử Hiên vừa suy nghĩ, lời vừa cất lên!
Mộ Dung Kiệt cười lạnh"Trên địa bàn của tôi, ai dám làm loạn, " đúng như vậy, kể cả Lãnh Băng không có ở đây bảo vệ!
"Nhưng mà tại sao chị dâu phải đi, hơn nữa, cô ấy cũng không có gan nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới a!"Tử Hiên không thể tin được.