Ngải Tuyết ngượng ngùng đẩy Kiệt, thiệt là, mỗi lần đều ở trước mặt cục cưng làm cái trò mất mặt này.
Ngải Tuyết dắt Nha Nha và Tử Tử, vừa nhắc nhở các con "Không được nói bậy.”
Mỗi lần nhìn thấy Ngải Tuyết hôn hai đứa nhóc đó, trên trán anh liền nổi lên vài vạch đen.
Tử Tử đắc ý nhìn ba cười, chỉ vào hai bên gương mặt"Mẹ, còn có nơi này và nơi này.”
Ngải Tuyết chỉ biết lắc đầu, thật hết cách với hai cha con nhà này.
Kiệt đi tới nhắc nhở Tử Tử: "Tiểu ranh con, nếu con là nam tử hán thực sự thì nói chuyện với ba?”
"Được, con sẽ đi nói chuyện với ba.”
"Hai người tính làm gì?" Ngải Tuyết nghi hoặc.
Hai cha con trăm miệng một lời nói: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, các người là phụ nữ không cần biết.”
Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®!
Tên oắt con này đến cùng có phải là 5 tuổi không, Kiệt nhìn con trai trưởng thành hơn anh tưởng làm anh phải nể phục.
Tử Tử im lặng ngồi nhìn ba, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.
"Mộ Dung Vũ Triết, mẹ và ba có quan hệ gì?”
"Vợ chồng!”
"Vậy con và mẹ là quan hệ gì?”
"Đương nhiên là mẹ con rồi."
"Vậy con nghĩ xem giữa con và ba ai được phép gần gũi với mẹ?”
"Đương nhiên là con, vì ba đâu cùng thế hệ với mẹ, chỉ có con là cùng lứa với mẹ, cho nên mới nói ba ít thân thiết với mẹ đi, để con làm cho.”
"Ranh con, ba với mẹ là đồng lứa, con nên nhớ mình vẫn kém hơn mẹ đấy, cho nên ba là người được phép gần gũi hơn con.”
"Nói bậy, là con chứ không phải ba, ba nói láo.” Tử Tử tức giận, rõ ràng chính là cậu luôn bên cạnh mẹ mà.
"Vậy ba hỏi con, con có biết nhờ ai mà con được sinh ra không?”
"Dĩ nhiên biết, là con nằm trong bụng mẹ 10 tháng, sau đó con nảy mầm được mẹ sinh ra, có quan hệ với ba à.”
Trong nháy mắt, trên mặt Kiệt xẹt qua nụ cười ma quái.
"Ranh con, người gieo giống trong bụng mẹ là ba, nếu không có ba cho giống, con nghĩ mình vào được bụng mẹ à.”