Có mấy người lái xe đến sân vườn, vẻ ngoài của họ rất khác nhau, người xăm rắn, người xăm rồng.
Ngải Tuyết nhìn đám người lẫn lộn này, khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một hồi bất an.
Thủy Nhan nhìn qua bọn họ, rồi tâm tình hưng phấn vui vẻ trở lại chuẩn bị đi nướng thịt.
Vẫy vẫy đầu, nghĩ thầm hôm nay là một ngày thật tốt biết bao, rất thích hợp để dã ngoại như thế này.
"Oa, thơm quá a!" Thủy Nhan chảy nước miếng ròng ròng.
"Em muốn ăn, nhanh lên một chút không được sao!" Lam Tịch Ảnh hận không thể đem hết đống đồ nướng trên vĩ bỏ vào miệng một lần.
"Chị dâu, cho chị này!" Tử Hiên đã nướng chín một miếng thịt đưa cho Ngải Tuyết.
"Em cũng muốn vậy! Sao anh lại cho Tiểu Tuyết trước" Lam Tịch Ảnh cong môi đỏ mọng lên làm nũng.
Ngải Tuyết lúng túng cười đưa cho cô.
"Tôi chưa đói, cô ăn trước đi!"
"Thật sao? Vậy em không khách sáo ăn trước vậy!" Lam Tịch Ảnh đưa chén qua muốn nhận, lại bị Tử Hiên đánh một cái.
"Ai bảo em không khách sáo, em có thể khách sáo một chút được không?" Tử Hiên tức giận nhìn cô, Lam Tịch Ảnh sợ quá liền cúi đầu, mím môi.
Trước tình huống như vậy, làm Ngải Tuyết tiến không được mà lùi cũng không xong.
Không thể làm gì khác hơn là đem miếng thịt bỏ vào miệng, im lặng không lên tiếng.
"Ừ, tôi vừa nướng xong, Tiểu Ảnh, cho cô nè?" Thủy Nhan nhìn thấy vậy, vội vàng đem miếng thịt vừa nướng xong cho Lam Tịch Ảnh.
"Cám ơn!" Lam Tịch Ảnh nhận lấy thức ăn từ Thủy Nhan, trong lòng có chút mất mác, nhưng mà cô chỉ muốn Tử Hiên nướng cho ăn thôi.
Ngải Tuyết ăn được một chút, liền lôi kéo Thủy Nhan vào nhà vệ sinh.
"Tiểu Tuyết, cậu nói xem, Tiểu Ảnh và Tử Hiên hai người thật sự là yêu nhau sao?" Đi vệ sinh xong, hai người vừa rửa tay vừa trò chuyện.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài, nói cuộc đối thoại đêm đó giữa Tử Hiên và Mộ Dung Kiệt cho Thủy Nhan nghe.
"Cậu nói Tử Hiên một tuần là đổi một người phụ nữ khác?" Thủy Nhan giật mình há hốc miệng.
Ngải Tuyết chu mỏ gật đầu"Mặc dù Tiểu Ảnh ở bên cạnh anh ta cũng hơn một tháng nhưng tớ cảm thấy Tử Hiên chỉ muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Ảnh thôi!"
"Ừ, nhưng Tiểu Ảnh thì rất thích Tử Hiên!" Thủy Nhan tán đồng ý kiến, thời gian một tháng, đủ để thấy rõ ràng tất cả.
"Cậu nghĩ, Tử Hiên thích Tiểu Ảnh sao?" Tính cách của hai người bọn họ khác nhau rất lớn.
"Cô nên lo cho cô trước đi!" Giọng nói châm chọc từ sau lưng truyền đến.
Ngải Tuyết nhìn qua gương thấy rõ ràng người đó, chính là Thượng Quan Tử Uyển đã gặp ở dạ tiệc lần trước, sau lưng còn có một đám người đi theo.
Xoay người lại mỉm cười"Xin chào, trùng hợp thế? Cô cũng tới ăn đồ nướng sao?"
Thượng Quan Tử Uyển đến gần cô, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ma mị.
"Không trùng hợp vậy đâu, tôi đã để người của tôi quan sát cô hơn một tháng rồi, cô thật là rất biết chịu đựng, cả ngày ở nhà không buồn bực sao?"
Tròng mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm"Thượng Quan tiểu thư, chúng ta chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cũng không kết thù oán gì cả!"
Dừng một chút tiếp tục nói"Hơn nữa, cô muốn gì có đó, mà tôi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền cũng không có quyền , cô để ý đến tôi làm gì?"