Mới vừa được tháo băng gạc trên đầu nên Mộ Dung Kiệt hơi không quen, cứ có cảm giác đầu nhẹ đi rất nhiều
"Làm thủ tục xuất viện xong chưa?” Anh không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây nào.
"Xong rồi! Đại ca, hôm nay tôi bắt cóc Ngải Vũ, trên đường bị người khác theo dõi.” Trương Thiên không giấu giếm nói ra hết, anh không ngờ cô gái nhỏ đó lại lái xe tốt đến vậy. 1761998
Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh"Ai?”
"Là Ngải Tuyết!”
"Anh nói ai?” Là bảo bối của anh sao? ? ?
"Đại ca, lúc phát hiện là cô ấy, tôi đã chạy rất nhanh, nhưng không có cách nào đánh lạc hướng được, nên đành bắn hai phát súng vào lốp bánh xe của cô ấy.”
"Ai cho anh nổ súng? Nổ lớp bánh xe làm sao cô ấy về? Bây giờ đã trễ thế này, cô ấy một thân một mình ở ngoài đường rất nguy hiểm có biết không!” Mộ Dung Kiệt cáu kỉnh rống to.
Nghĩ đến giờ này Ngải Tuyết vẫn còn ở ngoài vùng ngoại ô, trái tim liền dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
"Dạ, đại ca đừng gấp, tôi lập tức đi tìm cô ấy!" Khiến đại ca giận dữ như vậy, Trương Thiên cũng sốt sắng theo, nếu con nhỏ đó xảy ra chuyện gì, đại ca có thể để anh sống hết ngày mai sao?
"Khoan, để tôi tự mình đi!" Lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho cô, lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ là ‘cô’ gọi đến.
Anh sững sờ đứng lặng người. 1761998
Thì ra cuộc gọi lúc chiều là bảo bối của anh gọi tới vậy mà anh lại bỏ lơ không thèm nghe.
Ngón tay run run vuốt dãy số trên màn hình, dán mắt vào màn hình thật lâu, trong mắt là sự mừng rỡ.
Bên trong quán bar, Ngải Tuyết tập trung làm việc, Thang Tiệp ngồi phía dưới chăm chú bấm điện thoại, đang chơi tới vòng gay cấn, một cú điện thoại gọi tới, ngón tay liền ấn nút nhận.
"Này, Tiểu Tuyết có điện thoại nè, hình như số lạ.” Ngẩng đầu nhìn Ngải Tuyết trên sàn rồi nói "Alô, tìm ai vậy?”
Mộ Dung Kiệt kết nối được điện thoại với cô nhưng lại do người khác nhận, sao lại ầm ỹ đến vậy? Cô đang ở đâu?
"Ngải Tuyết đâu?”Giọng nói trầm ấm của Mộ Dung Kiệt xuyên qua điện thoại khiến Thang Tiệp hoảng hốt. 1761998
"Mộ, thiếu gia Mộ Dung? ? ?”
"Đang ở đâu? ? ?" Mộ Dung Kiệt nóng nảy quát, chỗ nào lại ồn ào như vậy,chẳng lẽ là quán bar.
Vẻ mặt Thang Tiệp trở nên đau khổ, không biết trả lời làm sao cho phải, đành lặng lẽ đưa điện thoại ra xa, đưa ngón tay tới màn hình cắn răng nhấn nút tắt. 1761998
"Ơ hay, mình cần gì phải sợ anh ta? Với lại anh ta cũng đâu có ở đây." Cảm giác sợ hãi từ từ khôi phục lại bình thường, cô ưỡn ngực thẳng lưng, uống cạn ly cooktail.