Mãi cho đến buổi trưa, Kiệt mới mở mắt, Kiệt nhìn Ngải Tuyết buồn bã, trong lòng cười nham hiểm, con mèo nhỏ xấu xa, nên để em nếm chút đau khổ mới được!!!
"Anh dậy rồi, nhanh lên em đói quá!"Cô than vãn.
"Đói sao? Ngoan, anh lập tức cho em ăn ngay!" Một phát lật người đè cô dưới cơ thể, cười gian trá.
Ngải Tuyết trợn mắt đáp"Không phải phía dưới đói bụng rồi, phía trên, phía trên đói lắm!”
"Phía trên sao? Không sao, cho phía dưới ăn no rồi sẽ lên phía trên!" Vừa nói tay vừa rút dây áo ngủ của cô.
Ngải Tuyết che mặt tức giận"Mộ Dung Kiệt, em thật sự rất rất rất đói, trời ơi, sao anh đáng ghét thế!”Nhìn cô cứ như sắp khóc.Như thể anh hành hạ cô quá mức?
"Được rồi, ăn cơm trước, em ăn no rồi mới đút anh ăn sau!” Thấy cô tức giận, Mộ Dung Kiệt vội buông tay đè cái nút bên giường xuống, để người giúp việc trực tiếp đem thức ăn vào phòng ngủ !
"Anh đút em ăn! Há miệng, ~~" Kiệt chăm sóc cô rất dịu dàng, dù Ngải Tuyết tức giận đến mấy cũng không nỡ khi nhìn gương mặt này!
"Em tự ăn." Giật chén cơm lại, ăn một hơi không bỏ sót hạt cơm nào, sờ sờ cái bụng tròn, ợ một cái rất mất lịch sự.
Kiệt nhìn cô mỉm cười, rút khăn giấy lau miệng dính đầy mỡ cho cô "Ăn ngon không?”
"Ngon lắm!"Bẹp bẹp miệng, còn lè lưỡi liếm môi. Bộ dáng rất đáng yêu!!!
Ngay tức khắc đáy mắt Kiệt ánh lên ngọn lửa, con mèo đáng chết, cô có biết, cô tùy tiện làm vài động tác cũng kích thích được cơ thể bốc cháy vì dục vọng này.
Nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt trở nên nóng bỏng khác thường.Chết tiệt, sao mỗi lần nhìn Ngải Tuyết, anh liền khó lòng kiềm chế ham muốn của mình?
"Bảo bối”
"Sao? ? ?” Ngải Tuyết hoang mang.
"Anh đói" Giả bộ tỏ vẻ đáng thương, thậm chí học theo bộ dáng nháy nháy mắt của cô, bộ dạng rất thuần thục, làm cho Ngải Tuyết rất hoài nghi, đây có phải là Đại ca bá đạo oai phong một cõi của thế giới sao?
Ngải Tuyết đảo tròng mắt, ngậm một đầu ngón tayvào trong miệng khẽ cắn, cũng nháy nháy mắt lại"Nhưng mà ba tháng chưa kết thúc, Còn nữa..., không được bắt em dùng miệng!” Tức thật, chỉ anh sung sướng còn mình thì chịu khổ!
Kiệt cười gian"Ngày hôm qua anh gọi điện cho Chu Bân, hắn nói không cần kiêng kị nữa, bảo bối, lâu rồi anh không cho em ăn no thì phải, em không nhớ sao?”