"A! Tử Tử Thối, Nha Nha ghét anh, Nha Nha muốn ba mẹ!”
"Nha Nha, em không nghe lời anh?”
"Em mà nghe lời anh thì còn lâu mới giành được mẹ từ tay ba.”
Thì ra là như vậy, hai anh em bọn họ ngày một ít gần gũi với mẹ, chỉ vì ba mẹ luôn tiến triển việc yêu đương kì quặc kia.
Ngải Tuyết vừa rời giường đã nghe thấy tiếng cãi nhau lẫn tiếng khóc của Nha Nha và Tử Tử.
"Nha Nha, Tử Tử, tới đây.”
"A, mẹ –” Nha Nha đẩy Tử Tử ra, chạy thẳng vào vòng tay của mẹ.
"Nha Nha, mới sáng sớm con chơi gì với anh hai vậy?” Ngải Tuyết một tay lấy Nha Nha ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên trán con.
"Mẹ, Nha Nha muốn đánh răng cùng mẹ, nhưng Tử Tử không cho.” Nha Nha bĩu môi nói, làm bộ dạng tức giận khiến Ngải Tuyết phải cười.
Ngoắc Ngoắc tay gọi Tử Tử: "Tử Tử, lại đây, “
"Mẹ.” Tử Tử đẩy Nha Nha một cái, rồi lanh lẹ hôn mẹ.
"Tử Tử không phải con thường nói mình là nam tử hàn à, nếu là vậy, con phải có trách nhiệm bảo vệ em gái, không để cho em khóc hay giận dỗi mới là nam tử hán thật sự, có biết chưa?”
Tử Tử ngoan ngoãn gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ không cãi nhau với Nha Nha nữa.”
Ngải Tuyết nhìn dáng vẻ Tử Tử tỏ ra hiểu biết hơn người khiến cô cười thầm, Tử Tử của cô dường như có chút trưởng thành quá sớm rồi.
"Ba –” Nha Nha nhìn thấy Kiệt bước vào nhà đã mừng rỡ kêu.
"Nha Nha – ba hôn.” Kiệt rất thương cô gái nhỏ này.
Bế Nha Nha vào lòng, tay cưng chiều xoa mặt con gái. .
"Ông xã, anh đã về?" Ngải Tuyết đi lên phía trước, đón lấy Nha Nha. Để anh chỉnh sửa lại cổ áo.
Kiệt thuận tay kéo cô vào trong ngực, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn chỉ hướng đến cái miệng anh đào của cô mà hôn đắm đuối.
Tử Tử hiểu chuyện kéo Nha Nha vào trong ngực, rất bình tĩnh che ánh mắt của em gái.
"Ba hư, ba lại ăn miệng của mẹ, Nha Nha cũng muốn ăn.” Nha Nha bất mãn nhìn Tử Tử nói, cô gái nhỏ này tức giận vì mỗi lần ba ăn mẹ là anh hai lại che mắt cô.