Nghĩ đến có một ngày, điện thoại của mỗi thành viên trong Long Hổ bang đều có hình của đại ca, vẻ mặt anh chắc sẽ rất kinh khủng.
Cô còn đang hưng phấn với suy diễn viễn vong của mình, nên không cảm giác được mình được ai đó bồng lên giường"Suy nghĩ gì thế?”
Kiệt tháo dây nịt"Nói anh nghe!”
"Không được, bây giờ em là bà vợ quản nghiêm, khi nào em muốn em sẽ nói!"Ngải Tuyết lém lỉnh nói, đáng tiếc, đâu giảo hoạt hơn Kiệt.
"Dạ, dưới giường anh nghe em, nhưng trên giường là anh làm chủ!”
"A ~~ Sắc lang.”
Đến ngày cử hành hôn lễ, biệt thự Mộ Dung nhộn nhịp với sự xuất hiện đầy đủ của tầng lớp danh môn quý tộc, đàn ông thì trò chuyện vui vẻ, ngoài mặt thì sùng bái kính nể lẫn nhau, nhưng trong lòng ai nấy mang tâm địa riêng.
Người có tiền đều như vậy, luôn nhìn người khác chỉ bằng nửa con mắt.
Những người phụ nữ cũng vậy, đều tụ chung một chỗ bàn luận cách mặc của người này rồi khoe của với nhau, cùng với đám người kia chả khác là bao, sau đó lại chạy đến nịnh nọt với bên trưởng bối bậc lão làng.
Ngải Tuyết bị đánh thức rất sớm, hơi ngây ngốc nhìn đám người đi tới đi lui trong nhà.
Hóa trang, làm tóc, trang điểm làm từng cái một.
Khoảng chừng hai giờ sau, đã hoàn thành đưa cô đến trước gương.
"Woa…. Là tôi đây sao?” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ trang điểm của mình, cũng khó trách, người ta sắc đẹp bẩm sinh, nên căn bản không cần dựa vào hóa trang cũng có thể làm nổi mình.
Kiệt từ phía sau ôm lấy cô, tinh tế nhìn bảo bối của mình. Ngải Tuyết một thân kiều diễm khoát lên bộ váy kiêu sa trông rất dịu dàng.
Toàn thân toát ra như đóa hoa chớm nở, lan tỏa mùi hương thơm ngát. Bảo bối của anh thật giống như tiên nữ, mỹ lệ, trang nhã, hoạt bát.
Ngải Tuyết lấy tay chạm vào ngực anh, nhìn bộ tây trang cắt từng nét tỉ mỉ ôm sát thân thể cao lớn của Kiệt, chỉ có thể nói một từ ĐẸP. Giờ phút này càng nhìn càng thấy đẹp đến mê người không ai sánh bằng.
"Nhìn đến ngốc luôn à?” Kiệt khẽ cười, con mèo này thích nhất là nhìn anh.