Mục lục
ĐƯỢC GẶP LẠI EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi truy lùng nơi studio của cô làm, tối đó Ngôn Di đã gọi cho Ngọc Anh, cô đứng trước studio nhưng không vào mà gọi cho Ngọc Anh trước vì cô biết chắc vì sợ nên Ngọc Anh sẽ nói là vẫn còn ở nước ngoài, hay đại loại vậy vì cô cũng biết là Ngọc Anh vẫn chưa biết chuyện cô và Thần Phong đã trở thành vợ chồng nên việc Thần Phong biết, đương nhiên Ngôn Di cũng biết.



Ngọc Anh bắt máy trong lòng có hơi lo lắng, vì số điện thoại rất lạ mà cô cũng từ nuóc ngoài về nên vẫn thấp thỏm trả lời:



- Cho hỏi ai vậy?



- Tớ nè, Di Di của cậu đây.



Ngọc Anh thoát lo sợ, nhưng chưa kịp nói gì thì Ngôn Di lại nói trước:



- Cậu đang ở đâu vậy?



Ngọc Anh cũng chậm rãi trả lời:



- Mình....mình đang ở Mỹ.



Ngôn Di bắt đầu chau mày, cô biết ngay mà, với tính cách của Ngọc Anh, chín phần sẽ che dấu chuyện về nước, cô gái này đúng là ngày càng giỏi nói dối, chuyện gì cũng giấu diếm.



- Cậu còn định lừa mình đến khi nào, mấy năm qua cậu chặn số mình, nên gọi không được, bây giờ cậu cũng định vậy à?



Ngọc Anh ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì Ngôn Di lại nói tiếp:



- Tối nay ở quán bar của Dương Kính, cậu nhất định phải đến nếu không mình giận cậu cả đời.



Nói xong là Ngôn Di gác máy, không để cho Ngọc Anh có cơ hội nào để từ chối mà nếu có từ chối, cô cũng không cho, ít nhất cũng không nên nói dối cô như vậy chứ.



Đúng vào bảy giờ, Ngọc Anh có mặt tại quán bar, cô rất hồi hộp vì không biết phải đối mặt với Ngôn Di như thế nào, từ lần đó cô nói dối đi sang Mỹ thì cả hai không có liên lạc gì cho tới bây giờ.



Ngọc Anh bước vào phòng thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô dám cá là Ngôn Di đã uống rất nhiều vì tửu luọng của Ngôn Di trước giờ rất tốt, thậm chí uống khá nhiều nhưng không bị say xỉn gì.



Đúng như cô nghĩ, Ngôn Di rất bình thường, vẻ mặt dường như chẳng có chút gì thay đổi nhưng về bề ngoài thì thật sự rất khác.



Từ cách ăn mặc cho tới đầu tóc, trang sức, quần áo, giày dép, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều. Đồ dùng nhìn sơ qua toàn là hàng hiệu, trong đầu Ngọc Anh lập tức hình thành suy nghĩ: Chẳng lẻ Ngôn Di yêu ai rất giàu có à?



Ngôn Di bây giờ rất khác, thân hình mũm mĩm hồi xưa cũng chẳng còn, thay vào đó là thân hình mảnh khảnh rất đầy đặn, không gầy cũng không béo, đôi chân trắng muốt kia đang được lấp ló sau lớp váy mỏng của Ngôn Di, điều này đương nhiên là không ngạc nhiên quá với Ngọc Anh, vì cô biết năm năm, ai cũng phải thay đổi, kể cả cô hay là....cả với Tuấn Kiên.



Ngôn Di thấy cô cứ đứng đực ở đó không chịu vào, cô mới nghĩ chắc do khó xử về việc bỏ đi nhưng Ngôn Di không nói gì nặng, đi đến bên Ngọc Anh, nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói:



- Nào, qua đây ngồi đi, cứ đứng đực ở đó làm gì?



Ngọc Anh mỉm cười nhạt, trong đó có cả phần ngượng ngịu, cô không hiểu sao khi gặp lại Ngôn Di sau năm năm, cô phải rất vui mừng nhưng không, cảm giác dường như rất xa lạ, khoảng cách của Ngôn Di và cô như được đẩy ra xa nhau hơn.



- Cậu không cần phải thấy khó xử, chỉ cần hôm nay cậu nói hết cho tớ biết lí do tại sao năm năm qua cậu không liên lạc hay là tại sao lại đột nhiên đi sang Anh mà không phải qua Mỹ.



- Không phải trước đó cậu và Tuấn Kiên vẫn rất hoà thuận, yêu thương nhau không phải sao?



Ngọc Anh ngước mặt lên nhìn Ngôn Di, ánh mắt Ngôn Di như rất tò mò, như đang muốn dò xét tâm tư cô nhưng cô chỉ lặng lẽ đáp:



- Chúng tớ không có duyên.



Ngôn Di bị bất ngờ với câu nói này của Ngọc Anh. Cô đang tự thắc mắc bản thân mình, một người đàn ông chỉ yêu một cô gái từ khi anh ấy chỉ 18 tuổi cho đến khi anh ấy 26 tuổi, vậy mà tưởng chừng không gặp lại nay lại trở thành bạn trai bạn gái, vậy lấy cớ gì nói là không có duyên.



Lúc trước khi gặp Thần Phong, Ngôn Di cũng từng nghĩ vậy, lúc yêu Thần Phong, cô lại không dám thừa nhận mà phủ nhận nó bằng cách nói rằng: Anh ấy và mình không có duyên.



Nhưng rồi thì sao, mọi thứ xoay chuyển quá nhanh, cô trở thành người Thần Phong yêu, yêu đến suốt cuộc đời, cũng từ đó mà cô nghĩ không phải là duyên hay phận của ông trời ban cho, mà chính là tự tay mình sẽ định đoạt mình có duyên hay không có duyên với người ta. Từ một người không biết yêu như Thần Phong lại có yêu một người say đắm đến thế thì việc gì có thể ngăn cách được tình yêu của Ngọc Anh và Tuấn Kiên lại không có duyên, trong việc này chắc chắn có uẩn khúc, nhưng quan trọng là Ngọc Anh không muốn nói ra.



( Còn về phần hội thoại phía sau của Ngôn Di và Ngọc Anh thì các bạn hãy xem lại phần của truyện: Được Gặp Lại Em nhé, ở đó mình đã có ghi nên giờ mình sẽ không ghi lại, mất thời gian và đọc sẽ rất chán. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK