Mục lục
ĐƯỢC GẶP LẠI EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Hi vẫn vậy, vẫn luôn thích một món mì khi đến tiệm này mà đặc biệt hơn khi cô định kêu món đó thì Khiết Thần lại nói thay: Làm ơn cho chúng tôi một mì sườn chua và một mì hải sản.



Tô mì được làm rất đặc biệt, thường thì thịt sẽ được hầm như nhưng món thịt ở đây lại được sốt chua và kèm với món sốt của chủ tiệm, lần đầu Ninh Hi đã thấy ngon nên cứ nhất quyết đến đây là phải gọi ngay món đó. Hầu hết khi bé cô đều đi ăn với Khiết Thần, nên anh có nhớ cũng có thể là lẽ đương nhiên.



Mì được mang ra thì đũa cũng đã được Khiết Thần lau chùi sạch sẽ trong lúc cô ngắm nghía quán một chút, đáng lẽ việc này cô phải làm, nào ngờ Khiết Thần lại làm nốt.



Ninh Hi vừa ăn gắp đầu tiên thì lại muốn khóc, nhớ khi lần cuối ở Thượng Hải. Lần nào cũng đi với Khiết Thần nhưng lần đó Khiết Thần lại đi với Dung Tiên mà kêu cô về trước, tối đó cũng đói nên cô đi ăn một mình, đúng thiệt là cảm xúc khó tả. Có đau, có buồn, cũng có cô đơn, nhưng dù thế nào đi nữa thì lúc đó cô và Khiết Thần chẳng là gì nên cô cũng chả đòi hỏi gì hơn.



Khiết Thần nhận thấy được cảm giác của cô, thấy cô cũng ăn ngon lành nên bản thân cũng động đũa.



Ninh Hi vốn ăn không hề ngon miệng, có những thứ bây giờ hỏi ra chính là thích hợp nhất. Nếu như không hỏi cho rõ ra bây giờ, sợ rằng cô sẽ không ngủ được mất, cô ngước mắt lên nhìn Khiết Thần rồi gằng giọng hỏi: Khiết Thần, anh có thích tôi không?



Dừng lại một chút để hít thở sâu, Ninh Hi lại tiếp tục vấn đề của mình: Hay là dễ hơn đi, anh có từng thích tôi không? Chỉ là một giây phút thôi cũng được, có không?



Khiết Thần như bị sốc nặng, anh vốn không nghĩ được là cô sẽ hỏi anh như thế này. Nhưng Khiết Thần vẫn điềm đạm trả lời Ninh Hi một cách rất rõ ràng: Có.



Ninh Hi nhất thời bị ngẩn ngơ. Rõ ràng câu trả lời của Khiết Thần nằm trong mong muốn của cô nhưng sao cô lại chẳng thể vui vẻ với câu nói này, nó khiến máu huyết cô như nóng lên và tâm trí cô bắt đàu xảy ra mâu thuẫn. Một bên nói rằng Khiết Thần nói sự thật vì ít nhiều bên nhau rất nhiều năm, chẳng lẽ không sinh ra chút tình cảm nào và một bên là Khiết Thần lừa dối cô, chỉ trêu đùa cô như mấy năm trước anh từng làm. Và sự thật là cô chọn tin cái thứ hai.



Ninh Hi cười khinh rồi đột nhiên đứng dậy, cô bỏ ra ngoài vì cô sợ chỉ mấy giây nữa thôi, cô sẽ khóc, khóc rất nhiều. Bản thân được nghe nói chỉ một chữ lại có thể khiến mình hạnh phúc nhưng đó là bảy năm về trước, bảy năm sau khi nghe nó chỉ toàn là giả tạo.



Khiết Thần cũng bỏ đũa ngay mà chạy tức tốc theo Ninh Hi ra ngoài.



Ninh Hi không biết làm sao mà bản thân cứ khóc, không phải vì sung sướng cũng không phải vì sự giả tạo hay bất kì lí do gì mà nước mắt cô cứ tự rơi xuống. Sóng mũi cay nồng đỏ chót, đôi mắt đã thấm đủ nước mắt vòng quanh, cô chỉ biết đứng đó mà khóc, đứng ngay sau xe của Khiết Thần rồi đột nhiên Khiết Thần kéo người cô quay lại.



Khiết Thần nhìn khuôn mặt lấm lem của Ninh Hi thì bản thân đột nhiên nhíu chặt mày lại, anh gấp gáp hỏi cô: Em bị làm sao vậy? Đột nhiên lại bỏ ra ngoài đây rồi tự khóc một mình.



Khiết Thần còn nói tiếp: Đấy không phải câu trả lời em muốn à, anh thực sự thích em.



Ninh Hi cười chua xót, lúc cô cười cũng là lúc nước mắt cô rơi xuống. Cô nhìn thật kĩ khuôn mặt lúc này, bản thân tự hỏi sao anh có thể trả lời được như vậy chứ, cô nói: Anh vốn đâu thích tôi, bản thân có bao nhiêu phụ nữ, dù là trước kia hay bây giờ tính cách của anh vẫn vậy, vẫn thích nói rồi lại cho qua chuyện. Hồi bé anh cũng từng hứa hẹn với tôi, để rồi khi tôi lớn lên, nuôi nó làm ước mơ và rồi anh lại ném tôi vào một xó nào đó, rồi đi theo cô ta.



Ninh Hi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt rồi tiếp tục: Bảy năm qua anh làm gì, anh xuất ngoại làm gì, chẳng lẻ anh cũng chẳng níu kéo gì mối quan hệ này à? Vậy giờ anh đang làm gì, anh bắt tôi buộc phải ở Thượng Hải làm việc trong khi tôi không muốn, anh ép tôi làm chung với anh và anh áp đặt lên tôi những hành động kì quặc của anh, khiến cho tôi yêu anh lại lần nữa rồi một lần nữa anh lại rời xa tôi đúng không? Đàn ông các anh đúng là thứ cặn bã, chỉ luôn thích cảm giác được yêu mà chưa bao giờ thực lòng yêu người khác.



Nói rồi Ninh Hi vùng mạnh tay rồi bỏ đi, sớm biết câu trả lời của Khiến Thần khiến anh và cô trở nên thế này thì cô sẽ không hỏi. Mặc dù là có nhưng khuôn mặt anh chưa bao giờ thể hiện lên điều đó cả, vốn chỉ là sự giả dối.



Khiết Thần cũng hiểu được cảm giác của cô. Anh đã hứa hẹn quá nhiều với cô khi bé và để cô nuôi giấc mơ đó thành sự thật nhưng lần đó anh hoàn toàn không cố ý, bây giờ có giải thích ra thì cô lại càng đau thương. Nhưng cái thái độ và hành động của Ninh Hi khi nghe thấy câu trả lời của anh mới khiến Khiết Thần bất ngờ, anh vốn tưởng cô sẽ vui vẻ và hạnh phúc. Ai ngờ cái cô nghĩ trong đầu chính là anh đã lừa dối cô để chỉ khiến anh cảm thấy mãn nguyện với cảm giác được thích. Còn về bảy năm trước đó, có quá nhiều chuyện khiến anh không thể kể cho cô nghe được, bản thân anh muốn chuộc lỗi. Khiết Thần cũng quyết định là sẽ để cho Ninh Hi bình tĩnh lại rồi từ từ nói chuyện với cô một cách nghiêm túc hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK