Hắn đặt nhẹ cô lên giường, tay cô cũng buông hắn ra, đến lúc đặt xuống giường vì thấy sợ nên cô tỉnh ngay, cô nói:
- Anh về rồi à?
- Ừm.
- Để tôi đi xuống nấu cơm.
Thần Phong chưa có ý định để cô đi, hắn kéo chân cô lại. Cô cũng rất sợ, vừa bị hắn tra tấn đến mức nhập viện, cô cũng không muốn thêm nữa nhưng chưa kịp nói, hắn đã cướp lời.
- Đi tắm trước đã.
Hắn lột dần dầm đồ của cô ra, tay cô cũng nhanh chóng chặn hành động của hắn lại, cô nói:
- Để tôi tự làm.
Thần Phong lườm cô rồi gạt tay cô ra, hắn vẫn cơi đồ cô, rồi nói:
- Em còn đủ sức à, ngồi yên.
Ngôn Di đúng thiệt là không còn sức, từ lúc về từ bệnh viện, cô chưa lúc nào được nghỉ ngơi. Vừa về tới Mạc gia, nói chuyện với mẹ thì Thần Phong lại đến, mãi mới được ngủ một lúc. Cô thật sự chẳng còn tí lực nào.
Thần Phong bế cô vào bồn tắm, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu vì bàn tay hắn luồn lách qua các nơi của cô nhưng cô không ngờ hắn lại chẳng làm gì cô, điều này khiến cô cũng hơi yên tâm.
Hắn tự tay tắm cho cô, cũng tự tay thay đồ cho cô. Đến bây giờ mới nhận ra, đồ đạc của cô cũng được xếp vào gọn gàng cùng với đồ của hắn, cô nhận ra đêm nay chắc chắn không phải là một đêm yên bình.
Hắn thay đồ cho cô xong, dù rất ngượng cũng rất ngại, cũng đã nói nhưng hắn không chịu, vẫn để chính tay mình làm.
Làm xong, hắn bế cô đặt cô ngồi bên ghế sopha rồi hắn vào bếp, cô nhớ lại lời hắn từng nói là hôm nay sẽ nấu cơm, đương nhiên là cô có chút vui, trước giờ ở nhà đều là cô nấu, hay là dì Trần, hắn đều không đụng tay, cô khé mỉm cười, nụ cười rất hiền hoà.
Và nụ cười này va vào mắt của Thần Phong, hắn như muốn thiêu đốt bản thân. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười ở đây, Ngôn Di chỉ toàn cười với mẹ với bạn cô, chưa bao giờ cười khi nhìn thấy hắn.
Một lúc sau, hắn cũng mang nhiều món ra, có đủ từ món mặn đến món canh với ba mặn một canh. Cô cũng bị hương thơm của nó làm cho choáng ngợp, nhìn cũng biết nó ngon đến cỡ nào.
Hắn cởi tạp dề, chưa đợi cô qua, hắn đã tới bế cô ngồi trên ghế rồi. Đúng là chu đáo, đương nhiên là sự chu đáo này khiến cô có chút không hợp để thích nghi.
Ngôn Di vừa ngồi xuống, đã chọt ngay vào món thịt xào, nó mềm, có mặn và ngọt đủ khiến cho cô phải thốt lên:
- Ngon thiệt đấy.
- Ngon thì ăn nhiều vào.
Ngôn Di lại cười nhìn Thần Phong, cả hai cũng ngon lành ăn hết tất cả, hắn lại phải rửa chén. Sao cô cứ cảm giác là hắn không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì kể cả tự đi lại cũng không cho.
Ngôn Di mãi coi phim, cũng không để ý là hắn đã xong chưa, đến lúc cô quay lại nhìn thì chắc thấy bóng hình của hắn đâu.
Cô tắt tivi, lúc quay lại thì thấy hắn. Chẳng kịp nói gì, hắn lại bế cô lên, mùi thơm tự nhiên của sữa tắm toả xung quanh hắn khiến cô tham lam hít vào.
Hắn đặt cô xuống giường, đương nhiên là tối nay sẽ chẳng tốt lành gì, thấy hắn đi ra, cô cảm thấy an tâm cho đến khi hắn quay lại, trên tay cầm cái gì đó.
Thần Phong để bịt thuốc lên đầu giường rôi nhìn sang cô nói:
- Nằm xuống.
Ngôn Di không nằm xuống, cô vẫn nhìn hắn, đôi mắt trong veo như pha lê, muốn nói không muốn, cô nói:
- Hôm nay tôi mệt lắm.
- Nằm xuống.
Giọng hắn uy nghiêm vô cùng khiến cô sợ hãi nằm xuống, hắn cũng leo lên giường, hắn nhanh chóng cởi quần lót của cô ra. Ngôn Di vẫn bất động nhưng thâm tâm lại cáu xé lẫn nhau.
- Banh chân ra.
- Tôi mệt lắm.
Thần Phong dùng hành động thay vì nói, hắn banh chân cô ra rồi lấy cái gì đó, nhìn qua cứ như một típ thuốc. Hắn đụng nhẹ vào hạ thân của cô khiến thân cô bắt đầu run lên.
Giờ thì cô cũng hiểu, hắn chỉ muốn bôi thuốc nên nằm yên tuyệt đối, nhúc nhích cũng không còn.
Hắn xoa đều nơi tiểu huy*t của cô khiến cô lại nóng dần, nhưng chất thuốc mát lạnh bắt đầu ngấm dần khiến nơi đó đang đau rát thì đỡ hơn rất nhiều.
Ban đầu Thần Phong cứ tưởng nhẹ nhưng nào ngờ hôm nay khi tận mắt thấy, hắn mới đúng thiệt hối hận. Nơi sâu kín của cô bị đỏ lên, sưng tấy, như bị rách mất. Đúng là xót xa, việc bôi thuốc cho ai hắn cũng chưa làm, vậy mà giờ còn bôi thuốc kiểu này, đúng là lạ.
Thần Phong ma sát nhẹ nơi đó để thuốc thấm đều, nhưng điều nàu hình như làm Ngôn Di hơi đau nên cô báu chặt ra gường, hắn nói:
- Chịu một lát, tí rồi hết.
Lời nói như xoa dịu bớt nỗi đau của cô, tay cô dần giãn ra, ánh mắt ướt lệ nay cũng không còn. Sau khi bôi thuốc sau, hắn kéo quần lót của cô lên, nhìn qua thấy khoé mắt sưng của cô, hắn không chịu được mà hôn lên đó, hắn còn nhỏ nhẹ nói:
- Là lỗi tại tôi.
Hắn đi rửa tay, lúc quay lại thì lấy cô nằm yên trên giường, tưởng cô đã ngủ nên hắn cũng không nói gì, đi lên đó.