Khuôn mặt Ninh Hi vẫn đang cố gắn gượng cười, cô cũng chợt nhớ về câu nói cuối cùng của Khiết Thần hỏi cô về quyết định của mình. Hèn gì Khiết Thần lại dễ dàng để cô bỏ đi như vậy mà không năn nỉ, trước đó cô cứ nghĩ do anh cũng chẳng quan tâm gì cô nhưng ai ngờ Khiết Thần lại có thể tính toán cao siêu đến mức này.
Thần Phong cầm lấy tách trà, vừa nhâm nhi vừa nói: Chắc là cha con chưa nói con biết, sáng nay ông ấy vừa bán lại cửa hàng đá quý đó cho Khiết Thần luôn rồi, ông ấy còn nhờ Khiết Thần quan sát Ninh Hi giúp ông ấy nữa.
Thần Phong cũng thấy có lỗi với con bé nhưng nếu không làm thì lại có lỗi với con trai mình, thôi đành ép con bé đến cụt đường thôi vậy.
" Nếu đã chưa biết gì thì để chú nói hết cho, cha mẹ con cũng nhờ cô chú chăm sóc con mấy năm cho thuần thục công việc quản lí ở đây, để khi về có thể giúp cha con quản lí bớt một phần của Dương thị " Thần Phong nói cũng với cương vị của bố chồng tương lai.
" Nào, bây giờ thì về đi, mai con đi làm cùng Khiết Thần, tạm thời trụ sở của Thạch Hoa cần ba tháng để làm lại, trong khoảng thời gian đó, con sẽ làm ở Tứ Lam " Thần Phong nói rất chắc chắn, cương quyết không có ý định cho Ninh Hi từ chối bất kì cái gì.
Ninh Hi mở to mắt, cô dường như vẫn chưa tin được những lời Thần Phong nói, thậm chí một chút cũng không. Cha mẹ cô mà lại làm vậy à, nhất là cha cô, người cô từng nghĩ sẽ yêu thương cô, chiều chuộng cô nay lại bỏ cô cho gia đình chú Phong, trong khi ông ấy biết cô đang không muốn sống với họ, thật đáng buồn.
Ninh Hi bây giờ cũng chẳng thể kháng cự, nên chỉ đành nói: Con biết rồi, từ mai con sẽ cố gắng hết sức.
Thần Phong thầm cười, hắn đáp: Được, chú tin con, mà với lại chuyện của con và Khiết Thần, chú biết là khó xử nhưng con hãy hiểu, Khiết Thần cũng có nổi khổ của nó, nó làm gì với con, mong con nể mặt cô chú, tha lỗi cho nó.
Ninh Hi dường như chưa hiểu câu nói này, Khiết Thần thì có nổi khổ gì chứ, Khiết Thần chỉ qua cũng muốn trêu trọc cô tức thời thôi, chứ yêu thương gì cô nhưng cô vẫn đáp: Tha thứ mà dễ thì năm đó chú sẽ không đối xử với cô Ngôn như vậy.
Tiếp lời Ninh Hi còn nói: Chào chú con đi, về chuyện Khiết Thần, xin lỗi con không làm được.
Thần Phong đợi Ninh Hi đi rồi mới có phản ứng, hắn nhếch môi lên cười. Hắn chưa từng để ai dạy mình, trừ Ngôn Di nay còn có con bé này, nhưng hắn thấy con bé nói rất đúng, nếu năm đó hắn có thể tha thứ cho tất cả, cho mọi thứ mà gia đình Ngôn Di gây ra, hắn không phải hành hạ Ngôn Di sống chết đến vậy, nhưng lâu dần hắn mới nhận ra người gây ra không phải do ba cô, từ đầu đến cuối là hắn sai.
Vậy Ninh Hi nói quá đúng, tha thứ không dễ, nhưng một khi đã tha thứ được cho lỗi lầm người mình từng yêu thì chứng tỏ một điều ta không còn yêu họ nữa, vì đơn giản có yêu phải có hận, khi hết hận là hết yêu.
Nên cũng chứng tỏ được một điều, Ninh Hi vẫn còn yêu Khiết Thần, chỉ qua cách thể hiện của Khiết Thần luôn khiến cho con bé phải hiểu lầm bản thân Khiết Thần đang chơi đùa với nó. Cái này thì hắn hiểu rõ, vì bản thân là người từng trải, trải rất nhiều mới hiểu.
Ninh Hi ra khỏi Mạc thị, thái độ không hề dễ chịu chút nào. Cô tưởng ra khỏi đây coi như là vui vẻ, ai ngờ còn rước một đống tai hoạ khó tránh. Ninh Hi lập tức lấy máy gọi ngay cho Tuấn Kiên nhưng hình như cha cô tắt máy, cô gọi sang cho mẹ cô ai ngờ cả hai ai cũng tắt máy, xem ra là không muốn nghe cô càm ràm vì nếu nghe được, họ sẽ thấy rất khó chịu. Ninh Hi tức giận, vứt ngay điện thoại vào túi, bắt taxi đi đâu đó.
................
Bắc Kinh.
Đâu đó ở thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Có tiếng người phát lên: Này, anh làm thế có xứng đáng là người cha tốt không?
Ngọc Anh lúc này mới thở mạnh, thật dài một hơi, cô đáp: Anh đúng là người cha quá tồi tệ, nghĩ làm sao có thể bán Thạch Hoa cho Tứ Lam chứ?
Tuấn Kiên lúc giờ đây mới thấy áy náy, lúc Khiết Thần gọi cho hắn, hắn cũng chưa nghĩ sẽ bán cho Tứ Lam, nhưng lúc đó Khiết Thần lại gọi điện xin lỗi cho những việc nó gây ra, đã vậy Thần Phong gọi điện nói sẽ giúp hắn chống lại Dịch thị, hắn coi như là không kìm lòng.
" Anh thật xin lỗi, nhưng cũng vì thấy Khiết Thần nó đã biết ăn năn nên mới tuỳ tiện,....." Tuấn Kiên nói đến đây liền bị Ngọc Anh chừng mắt.
" Hi Hi nó mà về thì anh lo chuẩn bị tinh thần đi, nó mà khóc bù lu bù loa thì anh chịu trách nhiệm, bây giờ nó gọi, ta cũng chẳng dám nghe máy, có đáng làm cha mẹ không cơ chứ "
Thế là tối đó, coi như là Ngọc Anh giận Tuấn Kiên cả đêm. Thiệt ra Tuấn Kiên cũng không phải ngu mà làm vậy, chỉ vì có con bé ở nhà quá phiền phức, lúc nào cũng đòi ngủ với mẹ nó, vứt ba nó sang một bên nên nhiều lúc Tuấn Kiên lại thấy đứa con gái này cực kì phiền phức nên mới đồng ý để con bé ở lại Thượng Hải, nhưng cũng chì vì mục đích để nó đối mặt với quá khứ, đối mặt với thứ nó rất sợ, và để nó tìm ra được nổi khổ mà Khiết Thần phải chịu.