- Cô có từng nghĩ là Thần Phong có bồ nhí chưa?
Ngôn Di mỉm cười cong môi, cô không ngờ Hàn Phi Vũ lại dám mở miệng hỏi cô như vậy. Chẳng khác nào vừa ăn cắp vừa la làng, đúng là Ngôn Di đã hơi xem thường cô gái này.
Người thì có vẻ đoan trang nhưng ai biết nội tâm cô ta ra sao. Cô cũng đã từng gặp nhiều người thích Thần Phong, đặc biệt như là Cẩm Liên Hoa, nhưng cô ta khác hoàn toàn so với người phụ nữ trước mặt cô.
Cô biết Liên Hoa thích Thần Phong thì làm vậy cũng có hơi quá nhưng Liên Hoa cũng chưa từng giả nai như vậy, Liên Hoa chỉ biết kiêu ngạo, thẳng thừng, nói chuyện ngay thẳng.
Nhưng với Hàn Phi Vũ thì khác, mồm mép lươn lẹo hơn, biết cương nhu, đàn ông mà gặp mấy loại này thì chỉ có đổ. Nhưng cô ta quên mất là đối với người như Thần Phong, thì hắn đặc biệt ghét. Đây cũng là điểm mà Ngôn Di ghét nhất, lúc nào cũng chỉ cảm thấy bản thân mình sai rồi nói đỡ cho người khác nhưng thật ra thì tâm xà khẩu phật.
Ngôn Di tay vẫn cắt miếng thịt, cô bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn thản nhiên nói:
- Chưa từng.
Nghĩ thêm một vài giây, Ngôn Di tiếp lời:
- Quá khứ của chồng tôi, có thật là hơi lăng nhăng, nhưng nói đi thì phải nói lại, chưa từng có ai mà anh ấy có ý định cho người đó kết hôn với anh ấy cả.
Hàn Phi Vũ sừng sờ. Ngôn Di nói đúng, nếu là người như Thần Phong. Nếu là kết hôn thì một là liên hôn, hai là gặp người mình yêu thật sự, không có trường hợp đem một cô gái nào đi làm vợ hắn cả. Nghe Ngôn Di nói, cô ta như đứng nghẹn, cũng may là phục vụ đã mang món ra.
Ngôn Di biết cô ta không thể nào cãi nhưng vẫn còn một chuyện mà cô vẫn muốn nói:
- Với lại, tên chồng tôi, xin thư kí Hàn cũng đừng tự tiện gọi ra như vậy. Nếu chồng tôi mà biết thì sợ rằng.....
Chưa nói hết câu thì Ngôn Di ngước mặt lên nhìn Hàn Phi Vũ. Lúc này Hàn Phi Vũ cũng nhìn lại cô, cô ta có hơi lấp bắp nói:
- Xin lỗi, tôi quên mất, từ sau tôi sẽ chú ý hơn.
Một lần nữa Ngôn Di đã làm sôi máu của Hàn Phi Vũ. Đúng là cô tự tiện gọi tên Thần Phong nhưng không ngờ Ngôn Di sẽ lên tiếng, cô ta bắt đầu cảm thấy bữa ăn không cần thiết.
Hàn Phi Vũ qua một lát rồi lại hỏi tiếp:
- Cô Bạch này, cô xem nếu một ngày Mạc tổng có nhân tình bên ngoài thì sao?
Ngôn Di lại mỉm cười, cô nhẹ giọng đáp:
- Trừ khi anh ấy chán sống.
- Anh ấy sẽ không tìm người khác, trừ khi tôi không đủ sức lực để phục vụ anh ấy. Nhưng nếu có tìm thì Phong cũng xem họ như là chỗ để phát tiết, chứ tôi chưa nghĩ là anh ấy có thể yêu ai đó.
Hàn Phi Vũ rất tức giận, huyết dịch của cô ta như sôi sùng sục, cô thật sự muốn chửi Ngôn Di ngay tại đây nhưng lại chỉ nhỏ nhẹ đáp:
- Nếu tôi nhớ không lầm, thì cô Bạch đây cũng từng bị đối xử như vậy, Mạc tổng cũng từng xem cô như là chỗ phát tiết.
Ngôn Di khá bất ngờ, cô không ngờ cô ta cũng biết bí mật của cô và hắn lúc trước. Lần này thì chưa kịp mở lời đã có tiếng nói, nói lên thay cô:
- Hình như thư kí Hàn khá quan tâm chuyện gia đình tôi ấy nhỉ?
Từ đằng sau Ngôn Di, bóng hình của Thần Phong bắt đầu xuất hiện, hắn như rất khó chịu, hắn ngồi xuống cùng cô rồi nhìn qua cô, nhỏ nhẹ nói:
- Đang mang thai, đừng có chạy lung tung, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Ngôn Di để hắn sờ lên bụng cô, cô cũng tươi cười nói:
- Không phải ngay khi em bước chân vào nhà hàng thì chắc chắn người của nhà hàng đã báo cho anh rồi, thậm chí cũng đã có Thiên Kình, anh sợ gì nữa.
Nghe cô nói vậy, hắn cũng yên tâm. Bây giờ mới quay sang nhìn Hàn Phi Vũ, hắn nói với giọng hoàn toàn lúc nói chuyện với Ngôn Di:
- Cô Hàn sao lại biết được chuyện trước kia của tôi?
Hàn Phi Vũ không biết phải mở lời như thế nào, chỉ nghe qua mấy lời của vệ sĩ hắn nói, cô ta đáp:
- Tôi chỉ nghe loáng thoáng mấy người vệ sĩ của Mạc tổng ở tiệc rượu hôm bữa thôi, ngài cũng đừng để ý.
Hàn Phi Vũ sợ đến chết cóng vì hôm đó chính cô ta là người hỏi về mối quan hệ của Thần Phong và Ngôn Di nên cô ta chẳng dám khai, nhưng chẳng thấy hắn làm gì, cô ta mới thở phào.
Nhưng lúc này Thiên Kình từ đâu xuất hiện, hắn vẩy tay với Thiên Kình rồi nói:
- Những vệ sĩ có mặt ở tiệc rượu hôm đó, lập tức cắt lưỡi của họ rồi tống vào thiên lao đi.
Thiên lao là nơi nhốt những tên phản nghịch sau khi bị bắt trong quá trình làm việc ở xã hội đen, đây cũng chẳng khác nào hình phạt khủng khiếp nhất.
Ngôn Di nghe thấy thì có hơi hoản, cô nhanh chóng nói:
- Thôi đừng, đừng làm vậy, họ cũng chỉ là lở lời thôi, đừng làm vậy, coi như là cho nghỉ việc là được.
Nói rồi Ngôn Di nhìn qua Thiên Kình, cô nói:
- Anh cũng ra ngoài đi, chúng tôi sắp xong rồi, sẽ ra mau.