• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cùng lúc đó, Lục Linh Quyên lại mặt ủ mày chau gõ cửa phòng Mễ Tu.

“Mễ Tu, cậu giúp tôi kiểm tra Doãn Sướng được không?” Lục Linh Quyên vẻ mặt đau khổ, chắp tay trước ngực đứng ở cửa nói, “Thằng nhỏ từ lúc về phòng chỉ nói với tôi ba câu, cơm chiều cũng không ăn làm tôi lo lắng gần chết.”

Mễ Tu bất đắc dĩ mà lắc lắc di động: “Tôi cũng vừa nhắn tin cho cậu ta, chưa thấy trả lời.”

Lục Linh Quyên biết hai người thân thiết thế nào nên cố ý tới xin giúp đỡ.

Mễ Tu nói với Lục Linh Quyên: “Cô xuống dưới mua hai chai nước tăng lực cho cậu ta đi, tôi ăn xong sẽ qua thăm.”

Lục Linh Quyên cảm kích gật gật đầu, chạy xuống lầu.

Cảnh quay sáng nay Mễ Tu cũng ở hiện trường, kỳ thật anh ta cũng có chút hoài nghi Lạc Xuyên đang nhằm vào Doãn Sướng, kết thúc buổi quay còn vỗ vỗ vai Doãn Sướng cổ vũ, nhưng khi đó nhiều người nhiều miệng, khó mà nói nên lời. Sau đó ở phòng hóa trang, Mễ Tu lại thử hàn huyên vài câu cùng Doãn Sướng, nhưng Doãn Sướng vẫn luôn thất thần.

Ăn cơm xong, Mễ Tu đến phòng Doãn Sướng, Lục Linh Quyên vừa lúc từ dưới lầu đi lên, trực tiếp đưa nước tăng lực cho Mễ Tu đang đứng trước cửa phòng.


Cửa phòng mở ra, Mễ Tu tươi cười đón chào, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối mắt với ánh nhìn lạnh căm căm của Doãn Sướng, cả người cứng đờ.

May mắn ánh mắt kia chỉ lướt qua một giây, Doãn Sướng nghiêng người để anh ta đi vào.

“Nghe nói em không ăn cơm chiều hả?” Mễ Tu chủ động mở miệng, giọng trêu chọc hỏi, “Làm sao vậy, có chuyện gì lẩn quẩn trong lòng thế?”

“Không có gì.” Doãn Sướng trầm giọng nói.

Lúc này chỉ có hai người bọn họ, Mễ Tu không hề cố kỵ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bởi vì Lạc Xuyên?”

Doãn Sướng ngẩn người, có chút thất thần: “Cái gì?”

Phản ứng của Doãn Sướng làm Mễ Tu hơi nghi ngờ phỏng đoán của mình —— đây không phải là lần đầu tiên Doãn Sướng đóng phim, trước kia ở phim trường, khẳng định cũng sẽ gặp phải vài diễn viên gạo cội không vừa mắt diễn viên trẻ. Ít nhiều cũng có chế nhạo lẫn không vui, nhưng Mễ Tu biết Doãn Sướng là người rộng lượng, trừ bỏ người nhà và bạn bè thì Doãn Sướng rất ít khi để những chuyện này ở trong lòng.

Quả nhiên, Doãn Sướng hiểu lầm nói: “Diễn xuất của Lạc Xuyên tự nhiên thiệt á, thật là lô hỏa thuần thanh.”

“Ý anh không phải như vầy,” Mễ Tu vội làm rõ, “Em có biết chuyện sáng nay ở phim trường bị mọi người bàn tán khắp nơi rồi không? Anh nghe người nói, bọn họ còn xào lại ân oán giữa Lạc Xuyên và ba em, nói Lạc Xuyên cố ý nhằm vào em đó.”

Doãn Sướng hoảng hốt, mấy giây sau không biết nên khóc hay cười nói: “Nói nhảm gì vậy trời?”

Mễ Tu thở dài: “Em chẳng phải vì chuyện này mà buồn sao?”

Doãn Sướng chậm rãi thu hồi tươi cười, thấp giọng nói: “Em phát hiện em hiểu sai nhân vật Tào Phi rồi, em chưa hoàn toàn hiểu nhân vật này, nhưng hôm nay……” Hắn dừng một chút, “Hôm nay, hình như em bị nhập vai rồi.”

Mễ Tu ngơ ngác nhìn hắn: “Nhập vai á?”

Doãn Sướng trầm mặc một lát sau nói: “Giống như bị người khác chiếm lấy thân thể vậy đó, không khống chế được hành động của mình, mà nhân vật đó…… Như là bị Tào Phi khống chế.”

Đúng vậy, sau cảnh quay sáng nay, đầu óc hắn hoàn toàn bị Tào Phi khống chế —— từ nhỏ đi theo phụ thân chinh chiến nam bắc, thấy máu chảy thành sông, da ngựa bọc thi thể, mười tuổi thấy đại ca Tào Ngẩng vì cứu phụ thân mà chết, còn mình lại vì mạng sống mà chạy trốn…… Rồi còn bị phụ thân hoài nghi dụng tâm của mình, bị người em trai tài hoa lấn át…… Sợ hãi, tự ti lấn át…

Những chi tiết nho nhỏ thế này hắn chưa từng nghĩ tới, mà sáng nay đã được Lạc Xuyên khai thông.


Sáu lần NG sáng nay là do Lạc Xuyên muốn hắn diễn tốt hơn mà cứ nói “Không đúng”, đả thông hai mạch Nhâm Đốc của hắn.

Nhưng không thể nói nguyên nhân là vì Lạc Xuyên, từ lúc ra khỏi phim trường Doãn Sướng vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc của Tào Phi, cho nên hắn lúc nào cũng thất thần, ngay cả hiện tại nói chuyện phiếm với Mễ Tu mà một nửa linh hồn của hắn vẫn bị Tào Phi khống chế.

Doãn Sướng giương mắt nhìn về phía Mễ Tu, toàn thân bao bọc bởi một hàng rào vô hình, lạnh nhạt vô tình với xung quanh.

Hắn hỏi Mễ Tu: “Anh có từng bị như vậy chưa?”

Mễ Tu: “…… Không có.”

Doãn Sướng cười lạnh nhạt: “Em không biết mình bị sao nữa, chắc cũng nhờ Lạc Xuyên.”

Mễ Tu phát ngốc nằm trong phòng kể từ khi nói chuyện với Doãn Sướng.

Người đại diện nói với anh ta lịch trình cuối tuần này, một hồi lâu không thấy anh ta nói gì, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy? Em cũng bị Doãn Sướng ảnh hưởng rồi hả?”

Mễ Tu ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: “Anh thấy kĩ thuật diễn của em thế nào?”

Người đại diện: “Cũng ok, kém xa trình độ ca hát, nhảy múa của cậu thôi.”

Mễ Tu: “So với Doãn Sướng thì sao?”

“Tám lạng nửa cân,” người đại diện nhìn anh ta một cái, nói, “Đoàn phim mời hai đứa là vì lưu lượng, em vẫn nên tập trung vào ca hát, nhảy múa thôi.”

“Mang lưu lượng sao?” Mễ Tu nằm liệt trên giường, cười cười, “Em thấy bọn họ kiếm Doãn Sướng không chỉ vì lưu lượng.”

Người đại diện: “Có ý gì? Em thấy Doãn Sướng có kĩ thuật diễn hay à?”

Mễ Tu không trả lời người đại diện, chỉ nói: “Trước kia có một tiểu minh tinh nói với em—— nỗ lực của mình không bằng thiên phú của người ta. Giờ thì em mới hiểu ý nghĩa của câu nói này, quả là xát muối vào tim anh nhỉ ……”


Người đại diện cười nói: “Mễ triết học gia, em cũng có ngày tự ti thế hả?”

Mễ Tu vắt chân, liếc xéo người đại diên: “Em tự ti á? Anh nói đùa à! Chỉ cần cho em một cái microphone, em có thể rung động cả địa cầu luôn.”

Người đại diện: “……”

Ngày hôm sau, Doãn Sướng trở lại phim trường, Lạc Xuyên lại tiếp tục nghiêm khắc với hắn, đến cả đạo diễn cùng chung chiến tuyến với Lạc Xuyên, chỉ cần Doãn Sướng biểu hiện hơi có khiếm khuyết thì sẽ bị yêu cầu làm lại không dưới một lần.

Mọi người ở phim trường cũng rõ ràng cảm giác được Doãn Sướng biến hóa, tuy rằng Doãn Sướng vẫn nho nhã lễ độ với mọi người, nhưng lễ phép lại mang ngăn cách. Hắn trở nên lầm lì, ít nói cười, đến cả Mễ Tu cũng ít nói chuyện, đùa giỡn.

Quay xong cảnh của mình, hắn liền về phòng, cũng không tham gia hoạt động tập thể nào nữa.

Lục Linh Quyên lặng lẽ nói với mọi người, dạo gần đây Doãn Sướng bị mất ngủ, nên tranh thủ về phòng nghỉ ngơi nhiều hơn. Hơn nữa mọi người cũng nhìn ra được Doãn Sướng bị Lạc Xuyên “ngược” lúc đóng phim, đều tương đối lý giải, đồng tình.

Thật ra Lục Linh Quyên lo cho Doãn Sướng nhất. Cô gọi điện thoại báo cáo cho Diêu Mạn Hòe, Diêu Mạn Hòe rốt cuộc kìm nén không được tự mình đến thăm đoàn phim.

Buổi tối nhìn thấy Diêu Mạn Hòe, Lục Linh Quyên lại làm trò kể lể “Mười tội ác” của Lạc Xuyên, nghiến răng nghiến lợi hận không thể banh Lạc Xuyên thành trăm mảnh.

Diêu Mạn Hòe đến thăm Doãn Sướng lúc Doãn Sướng đang ngủ, giấc ngủ không say nhưng bởi vì thiếu ngủ, nên mỗi lần nằm xuống thì không còn sức lực ngồi dậy.

Diêu Mạn Hòe không quấy rầy hắn, lặng lẽ che cửa, ra ngoài gọi điện thoại cho Lạc Xuyên: “Tôi đang ở đoàn phim, gặp mặt đi.”






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK